Nghe Thẩm Mộc khuyên nhủ, cuối cùng cô cũng yên tâm nhận hết những món quà .
Đang lúc trò chuyện, dì giúp việc bước khỏi bếp, nhắc nhở thể dọn cơm và dùng bữa .
Trên bàn cơm, Nhan Yên cứ chăm chú một đĩa thức ăn mãi. Thẩm Mộc hiểu ý, lập tức xoay đĩa : "Yên Yên, em ăn nhiều một chút nhé, cứ xem nơi đây như nhà , đừng ngại."
Mạnh Cẩn cũng tiếp lời: "Thẩm Mộc đúng đấy, đừng khách sáo. Cứ giữ kẽ cháu sẽ đói bụng đấy."
Nhan Yên tươi, quả thật cô ý định khách sáo gì.
Bữa cơm ở nhà họ Thẩm quả thực ngon, cô "chén" sạch hai chén cơm đầy mới cảm thấy no nê.
Bà cụ thấy cảnh đó, trong lòng vui mừng khôn xiết: "Ăn nhiều con, ăn là phúc. Yên Yên nhà trông thật phúc khí!"
Sau bữa ăn, thấy Thẩm Mộc dẫn Nhan Yên lên lầu hai xem phòng, đôi yêu cứ quấn quýt bên , bà cụ nghiêng đầu thì thầm với ông bạn già: "Cứ chờ xem, chúng sắp cháu bồng !"
Lên tới lầu hai, cô sắp xếp ở phòng ngay cạnh phòng Thẩm Mộc. Căn phòng với chiếc giường rộng rãi, ô cửa sổ sáng lạn, quét dọn sạch sẽ đến mức còn một hạt bụi. Rèm cửa màu xanh nhạt mang phong cách dịu dàng, trang nhã.
Thẩm Mộc đặt đống quà cáp lên bàn trang điểm giúp cô, : "Những vật dụng đều do tự tay bố trí. Nếu em thích, sẽ đổi kiểu khác cho em."
Nhan Yên đặt ba lô xuống đất, bước tới cửa sổ kính: "Không cần , em thích kiểu trang trí ấm áp như thế ."
Xuyên qua ô cửa kính, thể thấy hồ nước lớn phía bên ngoài, cùng một khu vườn cây cảnh rộng lớn. Cho dù đang là mùa đông lạnh giá, cây cối vẫn xanh , phong cảnh thật đáng thưởng thức.
"Oa! Nhà còn vườn hoa nữa ? Oa oa, giàu thật là quá !"
Nhan Yên xúc động thốt lên. Thẩm Mộc liền bật : "Em thích biệt thự ? Sau chúng cũng mua một căn nhé."
Trong đầu cô lúc chỉ là hình ảnh vườn hoa hồng sum suê lầu: "Thẩm Mộc, mau dẫn em xem vườn hoa ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-530.html.]
Thẩm Mộc đành bất lực: "Được ."
Lúc mới bước , bộ sự chú ý của cô đều căn biệt thự khổng lồ thu hút, nên cô ngắm kỹ càng. Giờ cô mới phát hiện lầu cả một khu vườn sơn đang nở rộ.
Khi xuống lầu, chỉ những đóa sơn trắng như tuyết, mà còn những cành hoa mai kiêu hãnh vướng giọt sương, khiến thể rời mắt.
Mạnh Cẩn đang cầm một cây kéo, cắt vài đóa sơn và hoa mai. Nhan Yên chống cằm, chăm chú dì Mạnh tỉa tót hoa lá, cắm chúng bình.
Bà trầm tĩnh văn nhã, động tác nhanh chậm, toát vẻ ung dung, tao nhã nuôi dưỡng từ một gia đình danh giá. Đây là thứ thể cố gắng tạo , mà là một loại khí chất lắng đọng khó thể diễn tả bằng lời.
Thấy Nhan Yên chằm chằm, Mạnh Cẩn ngước mắt lên: "Thích ? Có học cắm hoa ?"
Nhan Yên gật đầu, nhanh chóng lắc đầu: "Cháu thích ạ, nhưng cháu năng khiếu nghệ thuật, cả."
Mạnh Cẩn ôn hòa như đám mây bồng bềnh: "Cắm hoa mà thôi, vốn chỉ là để g.i.ế.c thời gian, tùy hứng là . Cháu cứ cắm theo sở thích của , thử ?"
Đằng nào cũng nhàn rỗi, Nhan Yên nhận lấy cây kéo, tỉ mẩn cắt tỉa, ước lượng chiều dài của cành sơn , đó nhét trong bình, tô điểm thêm mấy cành hoa mai. Cuối cùng, cô cũng thành.
Nhìn thành quả của , cô thích tới mức nỡ buông tay. Tuy am hiểu nghệ thuật, nhưng cô cảm thấy bình hoa cực kỳ .
Cô thưởng thức một lúc lâu, mới về phía Mạnh Cẩn: "Dì ơi, cháu thể trưng bày bình hoa trong phòng ạ?"
Thông qua cách cô cắm hoa, Mạnh Cẩn nhận Nhan Yên là một cô gái vô tư, đồng thời chút tâm tư tinh tế: "Dĩ nhiên là ."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Nhan Yên ôm bình hoa trở về phòng. Chốc lát , cả căn phòng ngập tràn mùi hương hoa thanh khiết.
Thời gian cũng còn sớm, cô dự định tắm và ngủ sớm một chút.