Mẹ Trình trợn tròn mắt. Căn phòng vẽ đó, ông ngoại tuyệt đối cho phép ai tùy tiện bước , ngay cả bà cũng đặt chân đến!
Ông ngoại vốn ít khi tỏ hiền hòa gần gũi với ai. Ban đầu, khi Hoàng Tú Lan dẫn Nhan Quốc Hoa về nhà, cũng mất một thời gian dài mới lòng hai ông bà.
Dì Trình hiểu, cái gã Thẩm Mộc bản lĩnh gì, khiến ông ngoại hài lòng đến thế.
Quay sang mợ, bà cũng đang tươi rói với Thẩm Mộc. Dì Trình thầm nghĩ, chẳng Thẩm Mộc bỏ bùa mê t.h.u.ố.c lú gì mà cả hai đều mê hoặc đến mức . Thẩm Mộc còn bằng đứa cháu trai mà bạn bà giới thiệu, đắn, kiếm tiền, một công việc đáng mặt.
Bên trong phòng vẽ, thỉnh thoảng vang lên tiếng sang sảng của ông ngoại.
Lúc một già một trẻ bước khỏi phòng vẽ, ông cụ còn hào phóng tặng một bức thư pháp quý giá cho Thẩm Mộc.
Dì Trình càng thêm ghen tị.
Lần bà hỏi xin ông ngoại một bộ thư pháp để treo ở phòng khách khoe khoang với , kết quả ông mắng là kẻ dung tục, cho. Thế mà tặng chữ cho ngoài! Dì Trình chua xót trong lòng: “Lần cháu xin một bộ thư pháp, cũng thấy hào phóng như . Cậu thật với bạn trai của Yên Yên.”
Nhan Yên dù cũng là cháu gái ruột của ông, yêu ai yêu cả đường , thể thông cảm . cũng giới hạn chứ, Nhan Yên tìm một tên bạn trai trông như chỉ ăn bám, ông ngoại những quan tâm mà còn thiết với ngoài hơn cả bà .
Ông cụ hạ giọng: “Thẩm Mộc là am hiểu hội họa, yêu nghệ thuật. Cháu thì chẳng gì về thư pháp, xin về chỉ để khoe mẽ ngoài mặt, thật là tục thể chịu nổi.”
Dì Trình phục, bà liếc chiếc đồng hồ cổ tay Thẩm Mộc, hỏi thẳng thừng: “Rolex ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-536.html.]
Chú Trình xen : “Chiếc đồng hồ , hình như giá vài trăm triệu lận đó.”
Dì Trình hít một lạnh, thấp giọng : “Chắc chắn là hàng giả ! Yên Yên giỏi thật, mua đồ đắt tiền thế cho cái gã bám váy, thấy tặng quà gì cho dì?”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Trình Hựu bên cạnh lọt tai: “Mẹ ơi, là họa sĩ nổi tiếng, một bộ tranh sơn dầu thôi giá sáu con . Chắc là Yên Yên tặng .”
Dứt lời, sắc mặt Dì Trình hết sức khó coi: “Các đều nhưng chỉ gạt một , coi là trò cho thiên hạ đúng ?”
Cũng thế. Chẳng qua Trình Hựu cảm thấy cái tên Thẩm Mộc quá quen tai, cứ như thấy ở . Anh tra cứu nhanh mạng, thông tin của Thẩm Mộc lập tức hiện . Hóa là họa sĩ tranh sơn dầu tiếng, thành tựu cao. Có chung đam mê với ông ngoại, bảo ông cụ thiết với như thế.
Trình Hựu cũng lấy lạ chút nào.
Dì Trình giật lấy điện thoại của con trai, lướt xem tin tức. Khi bà thấy thông tin gia đình của Thẩm Mộc, trời đất ơi, trai Thẩm Mộc còn dữ dội hơn.
Bà hỏi Trình Hựu: “Tổng giám đốc của công ty lớn, hẳn là quyền thế nhỉ!”
Vừa , Trình Hựu thầm kêu : “Mẹ ơi, dừng . Đừng mở miệng xin xỏ , cũng đừng lấy cớ tìm công việc hơn cho con. Công việc hiện tại của con , con cũng thể chèo kéo quan hệ với .”
“Sao con chuyện với lớn như thế hả? Đứa nào đứa nấy đều đối nhân xử thế. Bây giờ là xã hội nhân tình, là bạn trai Nhan Yên, cũng coi như dính dáng đến chúng …” Vừa thấy Thẩm Mộc đến gần, Dì Trình lập tức đổi thái độ khinh khi lúc nãy: “Thẩm Mộc , thì cả là Tổng giám đốc tập đoàn lớn, dì…”
“Ưm, cái thằng nhóc c.h.ế.t tiệt … Che miệng ?” Không đợi ruột hết câu, Trình Hựu bịt miệng bà , sang Thẩm Mộc và Nhan Yên, nở nụ gượng gạo: “Hôm nay là Giao thừa, bên ngoài chắc pháo hoa. Hai đứa trẻ tuổi tụi em chuyện với lớn cũng tiện, đây nhàm chán lắm, là ngoài dạo một vòng, ngắm pháo hoa ?”