Sau Khi Mở Cửa Hàng Món Kho, Tôi Phất Lên [Mỹ Thực Văn] - Chương 537

Cập nhật lúc: 2025-11-19 01:38:35
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những lời cũng trùng với suy nghĩ của Hoàng Tú Lan: “Chị họ con đúng đó. Hai đứa ở nhà cũng chán, lớn bọn cũng cần tụi con kề bên .”

Nhan Yên liên tục nhận ánh mắt hiệu của chị họ và Hoàng Tú Lan, cô cũng cảm thấy ngoài một chút cũng .

Cô nghiêng đầu, với Thẩm Mộc: “Đi ngoài dạo một vòng nhé?”

Hiếm khi thời gian ở riêng với cô, cầu còn : “Được.”

Lúc khỏi nhà ông bà ngoại, Thẩm Mộc đột nhiên hỏi: “Vừa nãy là dì em ? Có chuyện gì thế?”

Nhan Yên đáp: “Con dì em như đấy, thất thường, nhưng . Chẳng qua là tìm một công việc giúp họ. Anh cần để ý. Chủ yếu là bên ông bà ngoại em họ hàng thích nào khác, chỉ dì thỉnh thoảng qua . Ngoại trừ ăn mấy bữa cơm ngày lễ Tết, cũng thường xuyên đến nhà. Anh họ chị họ đều công việc và quan điểm riêng, tính cách cũng , chỉ dì là dễ sống chung. Sau nếu dì , cũng đừng để tâm.”

Khi đang chuyện, hai bước xuống lầu, chui trong xe.

Cả hai cứ dạo vòng quanh khu phố mà mục đích gì cả. Thẩm Mộc do dự một lúc, khẽ lên tiếng: “Yên Yên, thật dối em một chuyện.”

Nhan Yên liếc : “Lừa em chuyện gì?”

“Cũng hẳn là lừa. Việc thấy bánh đậu xanh ngon, em thử là thật.” Anh dừng , giọng trầm ấm: “ việc gặp em, đó cũng là sự thật.”

Đợi hồi lâu, cũng thấy Nhan Yên đáp . Đôi mắt đen sâu thẳm của thẳng cô: “Mấy ngày gặp, em nhớ chút nào ?”

Nhan Yên trả lời: “Có một chút.”

Nghe , than thở: “Chỉ một chút thôi ?”

Nhan Yên ngoài cửa sổ: “Hơn một chút, một chút xíu.” Chiếc xe chầm chậm dừng bên đường. Cô chăm chú mấy đứa trẻ đang chơi pháo sáng bên ngoài cửa sổ.

Nhìn quanh một vòng, phần lớn các cửa hàng đều đóng cửa để đón Giao thừa, chỉ còn duy nhất một cửa hàng tiện lợi nhỏ vẫn sáng đèn rực rỡ.

Anh mở cửa xe, định bước xuống, thì giọng Nhan Yên vang lên bên cạnh: "Anh gì thế?"

Anh đáp: "Đi mua pháo sáng cho em."

Đã lâu Nhan Yên chơi pháo sáng, cô khẽ nhếch miệng : "Đi nhanh , em chờ đấy."

Anh nhanh với túi pháo sáng, đó lái xe đến một cây cầu vượt vắng vẻ. Gió đêm lồng lộng, khiến pháo sáng cháy cực nhanh, ánh lửa lập lòe như những ngôi nhỏ rắc nền trời đêm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-537.html.]

Cô đưa cho một cây, Thẩm Mộc nhận lấy. Thật , nhưng mang đến cảm giác ảo mộng khó nắm bắt.

Xuyên qua làn khói mỏng và ánh lửa, về phía Nhan Yên, thấy cô rạng rỡ lấp lánh ánh sáng chập chờn. Trong khoảnh khắc , cảm giác như nắm trọn khói lửa nhân gian trong lòng bàn tay.

"Bùm."

Âm thanh vang lên, pháo hoa nở rộ bầu trời đêm.

Mưa vàng lập lòe, chiếu sáng cả bầu trời.

Nhan Yên kêu lên: “Oa, là pháo hoa kìa! Năm mới đến ."

Cô lấy điện thoại trong túi xem, quả nhiên tới nửa đêm.

Bên tai vang lên lời chúc của Thẩm Mộc: "Yên Yên, năm mới vui vẻ."

Cô cũng đáp : "Anh cũng , năm mới vui vẻ."

Vị trí khó xem pháo hoa.

Để góc pháo hoa hơn, cô dịch chuyển qua một chút, chân bỗng hụt . Theo bản năng, cô vội vàng nắm lấy thứ gì đó trong tầm tay, may mắn là quần áo của .

Cô túm chặt cổ áo Thẩm Mộc. Anh gần như theo phản xạ đỡ lấy cô, kéo mạnh cánh tay cô . Vì quán tính, cô lảo đảo mấy bước, cuối cùng chóp mũi đập mạnh lồng n.g.ự.c rắn chắc của : "Ối, đau quá!"

Cô ngẩng đầu lên, đối diện với Thẩm Mộc đang rũ mắt .

Lông mi dày và dài, khuôn mặt góc cạnh ửng đỏ. Lúc , vẻ rực rỡ của pháo hoa trời đêm dường như chẳng thể sánh bằng gò má hây hây của .

Thật đáng yêu!

Dễ khiến trêu chọc.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Ý nghĩ lóe lên, Nhan Yên nhón chân, "chụt" một tiếng, hôn nhanh lên má .

Thẩm Mộc đơ . Anh chằm chằm cô bằng đôi mắt đen láy, đó vô thức đưa tay che gò má hôn, trông hệt như cô bé nhỏ kẻ ức hiếp.

 

Loading...