Sau Khi Mở Cửa Hàng Món Kho, Tôi Phất Lên [Mỹ Thực Văn] - Chương 538

Cập nhật lúc: 2025-11-19 01:38:36
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gay go , hình như cô dọa sợ thì .

Nhan Yên thoáng chốc hối hận.

Vẫn đợi cô mở lời xin , Thẩm Mộc thốt một lời vô cùng chấn động: "Yên Yên, ... chúng kết hôn !"

Nhan Yên: "???"

Thẩm Mộc cô, lời chút lắp bắp: "Đó là nụ hôn đầu tiên của đấy... em nên chịu trách nhiệm với ?"

Cô cũng chỉ, chỉ hôn lên má thôi mà, chuyện khác!

theo ánh mắt Thẩm Mộc, lúc mới phát hiện tay đang đặt ở vị trí chút "khiếm nhã" .

Trông gầy gò thư sinh, nhưng lồng n.g.ự.c vô cùng săn chắc.

Cô thầm nghĩ: Cảm giác thật đặc biệt, giống như món ngó sen chiên giòn xốp, kẹp nhân thịt bên trong, thơm ngon và mạnh mẽ.

Tim đập nhanh kinh khủng, tiếng 'thình thịch, thình thịch' vang dồn dập như tiếng trống trận, tựa hồ những đợt sóng lăn tăn đang gợn mặt hồ.

Cô tò mò siết chặt buông , cảm nhận độ cứng cáp lòng bàn tay, thấy thật thú vị.

Lúc ngước thấy đôi mắt mở to, mờ mịt nước vì khiếp sợ của Thẩm Mộc, bấy giờ cô mới nhận bản tò mò gì với ...

Lòng bàn tay cô nóng hổi, cô nhanh chóng thu tay về: "Nhìn cái gì, cùng lắm thì em chịu trách nhiệm với ."

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Thẩm Mộc tròng mắt trong suốt của cô. Anh đương nhiên tâm tư gì, lẽ chỉ vì cảm thấy hứng thú với thứ gì đó mới lạ nên mới véo một cái thôi.

Thật thì dù cô ý nghĩ cũng cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-538.html.]

nhanh chóng nóng bừng, lan cả mang tai, dám thẳng cô: "Vậy, ngày mai sẽ về nhà nữa. Mai dẫn em mua nhẫn luôn nhé. Em thích nhẫn kim cương , loại to bằng trứng bồ câu thì ?"

Nhan Yên: “Không , ngày mai bọn em về quê chúc tết bác trai bác gái. Năm nay họ chị dâu ăn tết ở nhà ngoại, nên chúng em tính qua sớm."

Anh giận dỗi, nhưng thất vọng thì thất vọng, vẫn dặn dò cô: "Được , em về quê ăn tết vui vẻ nhé. Thế lúc nào trở về?"

Cô suy nghĩ một lát: "Ngày mai về nhà ? Nếu về, thể về quê chơi tết với em."

Còn đợi cô đổi ý, vội vàng đồng ý thật nhanh: "Thật ? Anh cầu còn !"

Trên đường trở về, Thẩm Mộc hỏi: "Em thích nhẫn kiểu gì? Lát nữa tìm thiết kế cho em."

Nhớ tới lời hỏi về chiếc nhẫn kim cương to bằng trứng bồ câu, Nhan Yên khỏi hình dung cảnh đeo nó, mặc quần áo bình thường, bán hàng trong tiệm, cảm giác tương phản đến mức khó đỡ. Cô vội vã phản đối: "Không cần nhẫn kim cương , cũng cần quá quý giá. Sau em còn buôn bán, việc nặng, sợ vướng víu lắm. Cứ chọn loại đơn giản thôi là ."

Thẩm Mộc: "Được. Chút nữa lựa mấy kiểu cho em chọn, chờ em chọn xong thì mang thiết kế nhé."

Nhẫn cưới của , dù đơn giản, cũng là độc nhất vô nhị!

Nhan Yên tựa ghế mềm ừ một tiếng. Cứ đến mười giờ tối là cô sẽ ngủ, gần như tạo thành thói quen. Hôm nay chịu đựng đến mười hai giờ đêm, mí mắt cũng sắp mở lên nổi : "Về đến nhà nhớ gọi em một tiếng."

Khi đến lầu, Thẩm Mộc thấy cô ngủ say, nỡ đ.á.n.h thức. Anh dè dặt gần, run rẩy vươn tay. Dù cô cũng chấp nhận lời cầu hôn, ôm cô về nhà cũng tính là thất lễ xúc phạm.

Nghĩ đến đó, gương mặt ngủ yên bình của cô, lòng bỗng rối bời. Khi ngón tay sắp chạm tới gò má cô, một cảm giác hồi hộp vui sướng dâng lên khó tả.

lúc , Nhan Yên choàng tỉnh: "Đến nhà ạ? Em về đây. Lát nữa em hỏi ba khi nào nhắn thời gian cho . Ngày mai nhớ đến nhà em sớm một chút nhé."

Thẩm Mộc hận quá rụt rè: "Được."

Suýt chút nữa ôm .

 

Loading...