Thẩm Mộc xung phong nhận việc, ôm mấy cây mía về nhà. Bác gái cả cho, sợ bẩn quần áo của , còn sợ mệt, dù trông gầy quá.
Bác gái cả thể mang hết mía về một , chuyện dần rơi bế tắc.
"Cháu cách." Nói xong, Nhan Yên móc một chiếc tạp dề từ trong túi, thật may cô đoán tình huống mà nhét sẵn nó .
Sau khi Thẩm Mộc đeo tạp dề hoạt hình lên, xách chừng mười cây mía, chạy về nhà.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Bác gái cả vô cùng bất ngờ: "Thằng bé trông gầy mà mạnh thế nhỉ?"
"Cháu cũng nữa." Nhan Yên bỗng nhớ tới đêm qua, gò má cô nóng ran.
Những đường nét cơ bắp săn chắc, sức mạnh cuồn cuộn... Chắc chắn là mạnh mẽ.
Cô ho khan một tiếng, vội vã cắt đứt dòng suy nghĩ thiếu đắn .
Thẩm Mộc ôm một bó mía chạy thật nhanh về nhà, chứng minh là con khỉ ốm yếu, mạnh mẽ, cũng khỏe khoắn.
Lúc tới cửa sân, đột nhiên thấy một cô bé mặt tròn ủm, mở to đôi mắt ngơ ngác , hỏi: "Mẹ, chú là ai ?"
Tống Cẩm thấy một đàn ông trẻ tuổi xa lạ xông nhà , đeo chiếc tạp dề hoạt hình màu hồng, trông khá quen mắt.
Chị ngẫm nghĩ một hồi: "Cậu chính là bạn trai Yên Yên, Thẩm Mộc, đúng ?"
Thẩm Mộc hắng giọng, thả mía xuống: " , chào chị."
Lúc , Nhan Yên và bác gái cả cũng chậm rãi trở : "Anh họ với chị dâu, hai đến ."
Tống Cẩm : "Yên Yên, các em đến sớm thật đấy."
Nhan Yên: "Không , cũng mới tới thôi, nên em với bác gái cả đào mía ăn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-541.html.]
Thấy Thẩm Mộc cầm mía cạnh ao nước, Nhan Lỗi cũng theo giúp rửa mía.
Tống Cẩm kéo Nhan Yên qua một bên, em rể tương lai mặc tạp dề hoạt hình, trông vui mắt: "Mắt vẻ đấy, tìm một bạn trai ngoài giao tiếp cũng giỏi, về nhà xuống bếp cũng cừ. Quan trọng nhất chính là nhanh nhạy nữa chứ."
Nhan Yên đảo mắt qua hai bóng lưng cặm cụi rửa mía cạnh ao nước, đáp Tống Cẩm: "Mắt của chị cũng mà, nấu cơm, chăm con, còn kiếm tiền."
Nói đến việc , Tống Cẩm trợn trắng mắt: "Em lúc học, họ em chính là con mọt sách , năm nào cũng đầu, xem thường mấy đứa học dở như bọn chị lắm. Sau chị theo đuổi em, để dạy học cho chị. Sau khi kết hôn, giành luôn cả việc chăm con, tiền lương cũng nộp cho chị hết. Đứng đầu trường thì chứ, bây giờ vẫn bữa sáng cho hai con chị ?”
Chất mềm dẻo, thơm bơ ngọt mềm, chảy nhân đường đỏ—đó là hương vị bánh rán đường đỏ mà Nhan Yên đang tưởng tượng.
Rửa sạch bùn đất dính mía, cắt thành từng khúc, đó cầm lên gặm.
Hôm nay là một ngày hiếm khi thời tiết như thế, bầu trời quang đãng, ánh nắng tươi sáng.
Mùa đông nắng ấm, khiến cũng trở nên lười biếng. Các nhà các hộ trong thôn đều thích kê ghế hoặc ghế dựa, sân phơi nắng.
Một đống tụ tập nhà, c.ắ.n hạt dưa trò chuyện linh tinh, tràn ngập khí năm mới.
Trong sân, Bạch Bạch trói , hai chân chồng lên , cằm gác lên , chốc chốc ngáy khò khò, phơi nắng một cách sung sướng.
Tống Cẩm cầm cái ghế trúc đặt ngay cửa, bảo bọn họ qua .
"Cô chú năm mới vui vẻ, chúc cô chú thật nhiều sức khỏe, may mắn thuận lợi."
"Ừm, chúc cháu năm mới vui vẻ nha." Nhan Yên rút hai phong bao lì xì chuẩn sẵn trong túi . Thật Thẩm Mộc cũng chuẩn , đang định móc thì thấy Yên Yên cầm sẵn hai phong bao trong tay.
Nhan Mạt xách ghế nhỏ sang cạnh, chụm đầu gối, hai tay nâng cằm, vẻ lớn: "Cô ơi, nếu cô và chú Thẩm Mộc cưới , sinh em bé thì em bé đó giống cháu ạ?”
Nhan Yên đang ăn mía, trong đầu còn đang thầm cảm thán mía ngọt hơn , đột nhiên thấy câu hỏi đó, cô suýt chút nữa nuốt luôn cả bã mía bụng.