Ông dặn dò : "Gà vịt, với bánh dày cần bảo quản trong tủ đông. Khi ăn thì rã đông nửa ngày là . Còn cải trắng và cà rốt bỏ tủ lạnh đều ."
Thẩm Mộc: "Dạ, cháu ."
Trước khi , Hoàng Tú Lan cũng cho mỗi một bao lì xì.
Nhan Yên đưa xuống lầu, bỏ đồ đạc trong cốp . Đột nhiên Thẩm Mộc mở miệng : "Yên Yên, hình như em chúc Tết thì ?"
Cô suy nghĩ một hồi: "Lúc giao thừa, em mà!"
"Cái đó tính. Em nhận lì xì ?" Anh móc mấy bao lì xì trong túi, rung rinh mặt cô.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Ánh mắt Nhan Yên dõi theo bao lì xì đong đưa: "Chúc dồi dào sức khỏe, tài lộc liên miên nha."
"Cũng , em chúc , cho em đó." Thẩm Mộc đưa hết bao lì xì cho cô, : "Anh vốn định chuẩn lì xì cho cháu gái em, nhưng nếu em giúp nhận , thì là của em hết."
Nhan Yên cầm bảy tám bao lì xì, sung sướng ngất xỉu: "Mấy bao cũng cho em hết hả?"
Thẩm Mộc gật đầu, mở lòng bàn tay : "Vậy của ?"
Nhan Yên khẽ giật . C.h.ế.t thật, hình như cô quên béng mất .
Đừng hoảng sợ, đừng hoảng sợ.
Cô hôn nhẹ lên gò má : "Cái ?"
Một lạ, hai quen. Lần lúc bắt nạt , cô còn thấy chột .
Lần những chột , cô còn tự tin, hành động dứt khoát.
"Anh lời nào, em xem như tha thứ nhé. Em về đây, cũng về sớm , lạnh quá." Cô kéo kéo cổ áo, bước dãy hành lang, tiếng bước chân lên lầu vang lên tiếng "tạch tạch tạch".
Thẩm Mộc cảm thấy lạnh!
Gò má nóng bừng. Khi cô kề sát, ngọn lửa dường như lan tỏa khắp cơ thể . Anh thậm chí thể ngửi thấy mùi hương ấm áp cô, đủ để đốt cháy sợi dây lí trí mong manh của .
Từng tấc da thịt nơi cô chạm tê dại run rẩy, khiến hưng phấn khát khao nhiều hơn nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-544.html.]
Mong chờ cô vuốt ve, rủ lòng thương xót...
Anh cố gắng kiềm chế chút lý trí còn sót .
Nếu thả con thú dữ chôn giấu sâu trong lòng , sợ sẽ dọa cô sợ hãi.
Mùa xuân nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đến Lễ Tình Nhân.
Ngày hôm , nhiều cặp đôi sẽ ở bên .
Nhan Quốc Hoa và Hoàng Tú Lan cũng như thế, sáng sớm hai bí mật ngoài tận hưởng gian riêng của hai .
Ba ngoài ăn uống linh đình, chỉ còn Nhan Yên cô đơn, lủi thủi ăn cháo.
Cô ăn cháo với măng kho gừng băm ớt. Món măng chua chua cay cay, ngọt bùi giòn rụm, quả thật là "thứ ăn kèm cháo" ngon tuyệt đỉnh.
Mọi đều ngoài ăn đón Lễ Tình Nhân, Nhan Yên và Thẩm Mộc cũng ngoại lệ.
Buổi trưa, cô gội đầu sạch sẽ, chuẩn lên đường.
Vừa tới cửa, Thẩm Mộc sang dặn dò cô: "Yên Yên, em nhớ ăn mặc thật nhé. Lát nữa, cầu hôn em."
Nhan Yên: "!? Không em đồng ý lời cầu hôn của , cần cầu hôn nữa gì?"
"Lần tính, cầu hôn nghi thức đàng hoàng. Ngày xưa còn tam môi lục sính cơ đấy. Cả đời chỉ một thôi, mang nhẫn , em chỉ cần tới là ." Bên trong điện thoại đột nhiên xuất hiện giọng quen thuộc, thể thấy Thẩm Mộc nhỏ giọng than phiền.
Nhan Yên hỏi: "Thẩm Viên cũng ở đó ?"
Anh đáp : "Em thấy tiếng nó ? Giữa một đống , giọng nó lúc nào cũng lớn nhất."
Cô suy đoán: "Chẳng lẽ, cả bố cũng mặt!"
Thẩm Mộc cảm thấy vô cùng thất vọng: "Em đoán giỏi quá, xin em đừng đoán nữa. Vốn dĩ tạo bất ngờ cho em, giờ em đoán trúng phóc hết ."
Nhan Yên phối hợp : "Mới nãy gì thế, em quên . À, đúng , bảo em chưng diện thật , để em sửa soạn tí, từ từ chuẩn , vội ."
Sau khi cúp điện thoại, cô về bàn trang điểm, tỉ mẩn sửa soạn một lúc lâu.