Hôm nay khi đặt chân đến cảnh một nữa, khó tránh khỏi cảm giác kỳ diệu.
Không gian tĩnh lặng. Thẩm Mộc rũ tay, ngón cái khẽ vuốt ve chất vải ống quần tây.
Chỉ còn hai bọn họ. Sao đây nhỉ, cô cảm thấy căng thẳng quá.
Vừa phòng, Nhan Yên tò mò: "Sao giường bừa bộn thế?"
Thẩm Mộc giải thích: "Bên bọn tập tục, cần con nít lăn giường."
Nhan Yên mãi mới giật nhận : "Cho nên sáng sớm các mới mượn cháu gái Nhan Mạt của em, là để nhờ con bé lăn giường !"
Thẩm Mộc "ừ" một tiếng: "Em sợ bẩn ? Hay là chúng bộ chăn ga mới nhé."
Nhan Yên: "Không cần , chị dâu em mà, chị sẽ trông chừng con bé, chắc chắn bẩn ."
Sau đó, căn phòng rơi yên lặng.
Đột nhiên nhớ tới gì đó, Thẩm Mộc lục hai tấm thẻ ngân hàng từ trong ngăn kéo, đưa cho cô: "Một tấm là tiền bán tranh sơn dầu, một tấm khác là cổ phần hoa hồng của công ty. Mật mã là sinh nhật em."
Ở nhà Nhan Yên, ba cô cũng nộp bộ tiền lương cho , nên cô nhận lấy tự nhiên: "Mỗi tháng cần bao nhiêu tiền sinh hoạt?"
Thẩm Mộc khai báo rõ ràng: "Trừ việc mua màu, cũng cần tiêu tiền việc gì khác."
Nhan Yên hài lòng gật đầu: "Em sẽ trả tiền màu vẽ, tiền ăn, tiền xăng xe, ngoài mỗi tháng cho thêm năm trăm đồng tiền sinh hoạt, đủ ?"
Ở nhà cô, mỗi tháng ba cô cũng chỉ năm trăm đồng thôi.
"Đủ ." Cảm giác quản thúc khiến Thẩm Mộc cảm thấy .
Nhan Yên hỏi: "Trong bao nhiêu tiền?"
"Anh cũng rõ lắm, em tự mở app ngân hàng lên thử xem."
Dưới sự giúp đỡ của Thẩm Mộc, Nhan Yên mở app ngân hàng, đăng nhập .
Lúc cô từng trải nghiệm cảm giác chuyển 26 20 vạn (200.000 tệ), Nhan Yên chuẩn tâm lý, thế nhưng chờ khi thấy một chuỗi dài dằng dặc phía , cô quả thật dám tin.
Cô đếm một nữa, con đằng là tám chữ , sai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-563.html.]
Một chuỗi dày đặc, thoắt cái diệt hết nỗi sợ hãi đang lơ lửng trong lòng cô.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Bên trong tấm thẻ còn , dư cũng tám con .
Thấy cô nàng mê tiền sáng rỡ mắt lên, Thẩm Mộc cô chằm chằm, quả thực đáng yêu, đáng yêu đến mức cõi lòng tan chảy. Cô cực kỳ ghen tị: "Anh giàu thế, bao nhiêu tiền cũng đưa em hết, sợ em cầm tiền bỏ chạy ?"
Thẩm Mộc khẽ: "Vậy bỏ chạy với em."
Ánh mắt họ chạm , một tia điện xẹt qua. Cả hai kìm mà cong khóe môi thật tươi.
Buổi chiều, bọn họ cùng ăn cơm tối với các trưởng bối.
Về đến nhà, ngoài cửa sổ sắc trời tối đen.
Chuẩn hôn lễ bận rộn cả ngày, hai sớm mệt lả, bọn họ đều vội vàng rửa mặt.
Nhan Yên mở hộp quà tốc hành ghế sô pha. Hôm qua cô nhận nhiều quà mừng mà chị Phùng Anh gửi tới, nhưng bận rộn quá nên quên mở .
Bên trong là lược gỗ đào và lót giày, còn một tấm thiệp chúc mừng tay.
Qua lời Phùng Anh, thì lót giày thím tự tay độn bông , ở chỗ bọn họ, tập tục cặp trai gái mới kết hôn sẽ lớn may lót giày cho...
Khó trách Phùng Anh xa gần, hỏi cỡ giày của cô và Thẩm Mộc.
Hai đôi lót giày, một lớn một nhỏ, là lời chúc phúc chất phác, chân thành của thím.
Lúc khỏi phòng tắm, Nhan Yên đưa một đôi lót giày cho Thẩm Mộc: "Trước khi em xuống thôn giúp các thôn dân, cho thím một cây vải bông, nên thím tự tay lót giày cho chúng ."
Một đôi lót giày hơn mấy ngày, Thẩm Mộc nhận lấy lót giày, thích: "Sau thời gian, em dẫn về nhé. Anh cảm ơn thím, cảm ơn thím yêu luôn cả những yêu bên cạnh , và tặng lót giày cho ."
Nhan Yên đáp lời dứt khoát: "Được."
Đêm khuya, màn đêm ngoài cửa sổ đen đặc như mực tàu.
Cơn mệt mỏi ập đến, Nhan Yên nhanh chóng chui chăn, định tắt đèn ngủ.
Bỗng nhiên cô nhớ điều gì đó, vội bật dậy: "Suýt nữa thì quên, chúng quên mất một chuyện cực kỳ quan trọng !"