Thẩm Mộc cầm tay cô, mười ngón tay đan xen chặt chẽ: "Ừ, chờ em ngủ chung."
Giọng trầm thấp, khác so với thường ngày, chút gì đó kỳ lạ.
Nhan Yên ân cần hỏi: "Giọng thế? Có khó chịu chỗ nào ?"
"Không, ." Mặt cô đột nhiên kề sát , cố gắng nhích về .
Anh còn lắp bắp nữa? Anh đang hổ ?
Cô càng gần, xem đỏ mặt , khiến Thẩm Mộc sợ hãi, liên tục lùi về phía .
Một tiếng "rầm" vang lên, nặng nề ngã xuống tấm t.h.ả.m đất.
Nhan Yên sấp giường, đang bệt thảm: "Anh chứ? Sao tự dưng ngã thế!"
"Anh ." Thẩm Mộc vòng qua cô, leo trở giường, thì thầm: "Anh sẽ cho em thời gian thích ứng. Chúng cứ từ từ, em cần sợ."
Cô quá sợ chuyện mật, chỉ là cảm thấy lạ lẫm. Hai cứ thế đắp chung chăn, trò chuyện lặt vặt. Sau đó, họ , khí dần trở nên bối rối.
Thấy vén chăn dậy, Nhan Yên khó hiểu: "Sao vén chăn? Không lạnh ?”
Ánh mắt Thẩm Mộc sáng rực cô: "Không lạnh, chỉ cảm thấy nóng."
Anh gần như dịch hẳn mép giường. Dẫu , mùi hương ấm áp cô vẫn cứ quẩn quanh, quả là một kiểu hành hạ ngọt ngào!
Nhan Yên ngáp một cái, giọng ngái ngủ: "Được , em mệt. Ngủ ngon nhé."
Hai chúc ngủ ngon. Cô thể chịu đựng thêm nữa, mí mắt nặng trĩu, nhanh chóng chìm sâu giấc ngủ.
Sáng sớm hôm , chuông báo thức vang lên. Cô mở đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, thấy phòng ngủ xa lạ, vẫn thể quen ngay . Cô vệ sinh cá nhân, xỏ dép phòng khách.
Tiếng động phát từ phòng bếp. Nhan Yên hé mở một khe cửa, bên trong.
Trước bếp, bóng dáng cao ráo của đang bận rộn nấu nướng. Anh đeo tạp dề, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng...
Hình ảnh bất giác khiến Nhan Yên nhớ buổi tiệc tân gia hôm nào, khi cũng trong bếp nấu ăn. Chỉ bóng lưng thôi cũng đủ khiến trái tim cô xao động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-566-ngoai-truyen.html.]
Nghe thấy tiếng cửa mở và tiếng bước chân phía , đang bếp nghiêng : "Yên Yên, em giúp xắn ống tay áo chút."
Nhan Yên theo ánh mắt , thấy ống tay áo sơ mi đang lỏng lẻo. Một tay đang cầm xẻng xào nấu, ống tay áo tuột xuống như khiến khó việc.
Cô tiến lên hai bước, xắn ống tay áo sơ mi của lên cao. Đầu ngón tay cô vô tình chạm da tay , cảm giác nóng hổi khiến cô khẽ run lên.
Hai sát , gần đến mức cô thể ngửi thấy mùi hoa lan dịu nhẹ mà cô yêu thích . Hơi thở nóng hổi của lướt qua tóc cô. Trong căn bếp chật hẹp, khoảnh khắc mật bỗng trở nên vô cùng mãnh liệt, khiến cô tim đập chân run.
Trái tim cô thoáng run rẩy.
"Xong ." Nhan Yên ngước mắt lên, gò má Thẩm Mộc cũng đang đỏ ửng.
Anh vội vã : "Em... em ngoài chờ nhé."
"Ừm."
Nhan Yên vội vã rời khỏi phòng bếp, gần như là trốn chạy.
Cô nghĩ, nếu cô chậm một chút nữa, cô e là kìm mà "bắt nạt" mất. Tối qua cô chỉ dám dựa mặt một chút thôi, mà dọa đến mức suýt té khỏi giường.
Hơn nữa, thứ diễn quá đột ngột. Cô chuyện diễn chậm rãi, từ từ thích ứng với .
Trên bàn ăn, hai cúi đầu dùng bữa trong im lặng.
Ăn xong, Nhan Yên định thu dọn chén đĩa thì Thẩm Mộc ngăn , chỉ cô cách bỏ chúng máy rửa chén. Anh rằng cứ để máy tự động việc, cần bận tâm nữa.
Khi họ thang máy, tay Nhan Yên đang buông thõng bên hông đột nhiên một ngón tay ai đó móc lấy, nắm chặt.
Cô nghiêng đầu sang.
Thẩm Mộc hỏi nhỏ: "Anh nắm tay em ?”
Nhan Yên khẽ "ừ" một tiếng. Thẩm Mộc tiếp: "Chúng bộ quán nhé, như thể nắm tay lâu hơn."
Đoạn đường từ nhà đến cửa tiệm cũng chỉ mất vài phút bộ. Chắc chắn họ sẽ mấy chị nhân viên trêu ghẹo cho mà xem.
Trần Chí Bằng toe toét: "Sáng sớm ăn cẩu lương no nê , cảm ơn hai vị nhiều nhé."
Ếch Ngồi Đáy Nồi