Sau Khi Mở Cửa Hàng Món Kho, Tôi Phất Lên [Mỹ Thực Văn] - Chương 567: Ngoại truyện ---
Cập nhật lúc: 2025-11-19 01:38:49
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VOLKG8L0q
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông chủ Trần trêu ghẹo họ xong, tất tả bôn ba với công việc mưu sinh. Nhan Yên cũng nhanh chóng bắt tay buôn bán...
Buổi trưa, Thẩm Viên ghé qua để "ăn cơm chùa".
Cô từ chối về công ty việc, cha cắt hết thẻ tín dụng, giờ chỉ thể thuê phòng trọ và kiếm sống bằng việc bán túi xách second-hand.
"Em tới ăn cơm chùa nữa nè!” Thấy bàn ăn bày biện phong phú, Thẩm Viên xoa xoa tay: "Ôi chao, thơm quá mất! Ngày nào em cũng đến ăn cơm chùa như , phiền ạ?"
Nhan Yên mỉm : "Không hề ."
Thẩm Mộc lạnh lùng đáp: "Có đấy chứ! Em đang phá rối thế giới riêng của bọn đấy."
Thẩm Viên bĩu môi: "Anh chắc chắn là trai "hờ" . Chị chủ Nhan là chị dâu em, chị chê, chê cái gì chứ?"
Cô trừng mắt lườm Thẩm Mộc một cái, sang híp mắt với Nhan Yên: "Hôm nay em mới xin việc ở một công ty internet. Chờ em kiếm thật nhiều tiền, em sẽ mời chị dâu du lịch, chúng cùng việc chăm chỉ. Sau đó, em sẽ thuê tám mẫu nam về phục vụ!"
Thẩm Mộc lập tức liếc bên cạnh (Nhan Yên), thấy mắt cô đang lấp lánh sự hứng thú. Sắc mặt tối sầm , lập tức giật lấy chén cơm của Thẩm Viên: "Em mau ăn cơm của em , còn dám dạy hư vợ ."
Thẩm Viên bộ đáng thương cầu xin tha thứ: "Đừng mà, đừng mà, hai, hai bụng của em ơi."
Thẩm Mộc trả chén cơm, nghiêm nghị phê bình: "Yên Yên nhà là đắn, em đừng dạy hư cô ." Sau đó sang dặn Nhan Yên: "Sau đừng chơi với con bé nữa."
(Thuê mấy mẫu thôi mà, gì mà đắn chứ?)
Cơm nước xong xuôi, Nhan Yên thu dọn chén đũa, phòng bếp.
Thẩm Viên thấy Thẩm Mộc chống eo, cầm khăn lau bàn, bèn tủm tỉm: "Anh hai, hết xài ? Mới ngày đầu mà đỡ eo thế , thể yếu ớt quá. Để bà nội giới thiệu cho mấy bác sĩ Đông y, mau bồi bổ thôi!"
Thẩm Mộc gắt: "Con gái con đứa kết hôn mà đầu óc em chứa mấy thứ xa! Hôm qua té xuống giường nên đau eo thôi."
Thẩm Viên chậc chậc hai tiếng, giọng đầy nghi ngờ: "Ồ, mãnh liệt đến thế cơ ?"
Thẩm Mộc em họ dùng ánh mắt đầy ẩn ý chằm chằm: "???"
Anh thấy càng giải thích càng sai. Thôi bỏ . Là trai, cần gì báo cáo cuộc sống riêng tư vợ chồng với con bé chứ?
Thẩm Viên đột nhiên chợt nhớ : "Ôi chao, để em giúp chị dâu một tay mới ."
Cô bé lao vọt phòng bếp, kéo Nhan Yên xuống, ân cần hỏi han: "Chị thấy khó chịu chỗ nào ? Mấy việc lặt vặt cứ để em cho."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-567-ngoai-truyen.html.]
Nhan Yên khó hiểu: "Chị thấy khó chịu ? Chị đang nấu ăn mà, Viên Viên, em cần giúp ."
"Không , hôm nay là tình huống đặc biệt! Chị nghỉ ngơi cho khỏe!" Nói xong, Thẩm Viên còn cô, một nụ nhiệt tình đầy ám chỉ.
Nhan Yên ngơ ngác, chỉ phát một tiếng "À?" khó hiểu.
Chờ khi thấy Thẩm Mộc ôm eo bước bếp, Nhan Yên lập tức hiểu . Rốt cuộc hai họ những gì ở bên ngoài thế ! Cô thấy thái dương giật giật ngừng. Muốn giải thích cũng chẳng từ , thôi thì cô quyết định mặc kệ, cần giải thích nữa.
Rời khỏi tiệm Nhan Ký, Thẩm Viên lập tức gọi điện báo cáo tình hình cho bà nội. Hôm chụp ảnh cưới, bà nội Thẩm giận vì cháu trai quá vô dụng, đúng là "rèn sắt thành thép". Nghe cháu gái kể , bà cụ khỏi kinh ngạc: “Lợi hại đến thế cơ ?” Bà cụ trầm ngâm một lát cất lời: "Giới trẻ bây giờ lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, tiết chế. Để bà bốc mấy thang t.h.u.ố.c bồi bổ cho hai đứa nó."
Thẩm Viên lập tức nắm lấy cơ hội giả vờ đáng thương: "Bà nội ơi, thẻ của cháu đóng băng hết , cháu sắp c.h.ế.t đói đến nơi, ngay cả cơm cũng chạy sang tiệm chị dâu ăn chực." Bà cụ thở dài, giọng dịu dàng: "Ôi chao, cháu gái bà đúng là đáng thương. Bà chuyển 50 nghìn tệ cho cháu, nhớ tiêu xài cẩn thận, đừng để cha cháu đấy."
Năm chục nghìn tệ, đủ để Thẩm Viên cầm cự một thời gian. Cô nàng nịnh nọt tiếp: "Quả nhiên chỉ bà nội là hiểu cháu nhất! Sau bên phía hai và chị dâu động tĩnh gì, cháu sẽ báo cáo ngay cho bà ạ." Bà nội Thẩm đáp: "Được, cứ thăm dò báo cho bà."
Cô cúp máy, thấy tiền về tài khoản, Thẩm Viên tươi rói, cảm giác như "bơm đầy máu", sống .
Kể từ khi cha cắt hết thẻ, cô nàng bán tháo mấy chiếc túi LV, đủ trả tiền thuê phòng một quý, còn chút ít chi tiêu sinh hoạt. Cô thực sự nghèo đến mức rớt mồng tơi. Cuộc sống bôn ba quá, thấy bộ đồ phố cũng dám mua, thèm ăn món đầu thỏ thơm ngon cũng phép. Trước đây, cô thích món gì là quẹt thẻ mua ngay cần giá. Bây giờ còn nguồn kinh tế, chỉ thể dè sẻn chi tiêu từng đồng.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
50 nghìn tệ , tuyệt đối lãng phí. Mùi thơm từ tiệm Nhan Ký bay , cám dỗ Thẩm Viên bước , nhưng cô nhấc chân rụt về ngay.
Thẩm Viên lắc đầu: "Không , . Một cái đầu thỏ kho hết 13 tệ, ăn một cái ghiền. Lỗ đầu thỏ cũng 13 tệ một cái, ăn thèm nữa. Với 13 tệ, thể mua một hộp cơm, 40 tệ là ăn mấy bữa cơm ngoài ." Mặc cả với chính , do dự một hồi, Thẩm Viên đành chấp nhận quá giờ cơm trưa, về công ty việc kiếm tiền.
Đến chạng vạng tối, Nhan Yên đóng cửa tiệm. Lát , cô gửi tin nhắn hỏi Thẩm Viên qua nhà ăn cơm tối . Thẩm Viên trả lời: [Không ạ, hôm nay em đổi món mới, em ăn cơm hộp là .] Nhan Yên thoát khỏi màn hình nhắn tin, đó cùng Thẩm Mộc khu chợ gần khu dân cư mua thức ăn.
Cả hai xách rau thịt về nhà nấu cơm. Cảm giác khiến Nhan Yên thấy thật mới lạ. Hoàng Tú Lan và Nhan Quốc Hoa cũng , tan sẽ cùng chợ mua đồ, về nhà nấu nướng. Giờ thì đến lượt cô và Thẩm Mộc tan ca, cùng mua sắm, trở về căn nhà nhỏ của riêng hai . Nhan Yên phụ trách nhặt rau, cô cứ nghiêng đầu mãi.
Thẩm Mộc từ xuống , tò mò hỏi: "Em gì đấy?"
Nhan Yên liếc một cái, đáp: "Đàn ông nấu cơm là trai nhất! Em thích đấy, cho chắc?" Bị cô chăm chú, ánh mắt Thẩm Mộc dịu dàng đến tan chảy. "Cho chứ, em bao lâu cũng ." Nói đến câu , giọng nhỏ xíu như muỗi kêu, lộ rõ sự ngại ngùng.
Trên bàn cơm, phần lớn là những món cô thích, nhưng cũng món cá hấp khoái khẩu của Thẩm Mộc, đáp ứng khẩu vị khác của cả hai. Nhan Yên cũng ăn cá, nhưng cô vẫn thích món gà xào ớt hơn. Vị thơm cay kích thích vị giác, vô cùng đưa cơm.
Cả hai cùng dọn dẹp chén đũa và lau chùi nhà bếp. Vẫn còn vài tiếng đồng hồ nữa mới đến giờ ngủ, để g.i.ế.c thời gian đây? Nhan Yên ném vấn đề cho Thẩm Mộc. Anh trầm ngâm một lát đề nghị: "Hay chúng xuống lầu dạo một chút, nhân tiện để em quen với khu vực xung quanh."
Giữa tháng Tư, buổi trưa nắng gắt và oi ả, nhưng về chiều vô cùng mát mẻ. Cây cối trong khu dân cư xanh rợp bóng, thoang thoảng mùi hoa ngọt ngào, mang theo thở xuân nồng đậm. Lúc vẫn những tan muộn mới về nhà, xe cộ tấp nập. Thẩm Mộc nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: "Cẩn thận, chúng sát vỉa hè nhé."
Anh nắm tay cô, đầu tiên cảm nhận sự lãng mạn khi mười ngón tay đan xen , sóng vai cùng tản bộ. Ngay cả việc dạo cũng trở nên ngọt ngào. Gió đêm mát rượi, trăng sáng và ánh đèn đường màu vàng cam khiến thế giới xung quanh trở nên tuyệt . Đi một đoạn, Nhan Yên giơ tay chỉ chiếc ghế đá phía : "Em mệt quá, chúng qua đó một lát ."
Sau khi xuống, Thẩm Mộc thấy một cặp tình nhân cách đó xa. Cô gái đang tựa đầu vai bạn trai, trông vô cùng mật và tình tứ. Anh cũng như !