Sau Khi Mở Cửa Hàng Món Kho, Tôi Phất Lên [Mỹ Thực Văn] - Chương 585: Ngoại truyện

Cập nhật lúc: 2025-11-19 01:38:47
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc nhận tin, Hoàng Tú Lan đang ở công ty. Bà sửng sốt hồi lâu: "Được, sẽ báo tin với ông bà ngoại."

Bên nhà họ Thẩm, Bà nội Thẩm cố ý tuyên bố tin mừng bàn cơm: "Tao sắp cháu nội bế !"

Nói xong, bà liếc thằng cháu trai độc đang đối diện: "Mày còn ăn ngon lành nữa ? Em trai mày sắp bố đấy, mày xem, vẫn còn lủi thủi một !"

Thẩm Duật: "..." Anh chỉ ăn một bữa cơm yên thôi mà, trêu chọc ai cơ chứ?

Lần Thẩm Mộc mang về một tin tức , nhưng kèm theo đó là một "tin ": đứa trẻ sắp đời sẽ mang họ Nhan. Dẫu nhà họ Nhan chỉ Nhan Yên là con gái duy nhất, còn nhà họ Thẩm thì cả Thẩm Duật lo việc nối dõi .

Buổi tối, Thẩm Mộc kể chuyện với Nhan Yên.

Nhan Yên ngạc nhiên: "Gia đình đồng ý ?"

Thẩm Mộc sờ lên cái bụng vẫn còn phẳng lì của cô: "Không đồng ý cũng đồng ý thôi. Dù cũng là rể mà, danh xứng với thực chứ. Hơn nữa, bố vợ đối xử với quá , lúc nào cũng cho chúng về nhà ăn chực, cũng con cái sẽ chăm sóc bố vợ lúc tuổi già."

Vài ngày , họ cùng về nhà Nhan Yên ăn chực.

Nghe cả hai rằng đứa trẻ theo họ Nhan, Hoàng Tú Lan và Nhan Quốc Hoa một lát hỏi: "Các con quyết định kỹ đấy?"

Nhan Yên và Thẩm Mộc đều vô cùng kiên quyết. Cô mỉm : "Bây giờ chỉ còn thiếu việc đặt tên thôi ạ."

Hoàng Tú Lan khẽ gật đầu: "Tên thì cứ để cha nó đặt thôi!"

Thẩm Mộc chọn nhiều tên, nhưng sợ hợp tuổi con, nên đến hỏi ý kiến các lớn.

Ba năm .

Trong sân nhà, Nhan Húc cùng Đại Hoàng chạy như bay trong vườn. Thẩm Mộc chạy theo , dặn con gái chạy chậm một chút.

Nhan Yên lười biếng dài ghế trong chòi nghỉ mát, tay cầm dĩa trái cây, thong thả ăn.

Họ thích gò bó con cái, bởi tuổi thơ vô lo vô nghĩ của bọn trẻ chỉ kéo dài vài năm ngắn ngủi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-585-ngoai-truyen.html.]

Bọn trẻ nhất thiết lúc nào cũng khôn khéo hiểu chuyện, mà cũng thể vô tư năng động, nghịch ngợm đùa giỡn mỗi ngày, chẳng cần đến nỗi buồn là gì.

Trên bàn cơm, Nhan Húc gạt những miếng ớt xanh thích ăn sang một bên. Theo bản năng, cô bé liếc Nhan Yên. Thấy phản ứng gì, cô bé mới yên tâm. Thấy con bé cứ ăn chọn lựa như , Thẩm Mộc đành lên tiếng: "Có cần ba đút cho ?"

Nhan Húc: "Không , con tự ăn mà, đút ăn quê lắm."

Cô bé múc một muỗng đầy thịt, ăn xong ngốn thêm muỗng cơm trắng, ăn trông ngon miệng.

Mùa hè năm đó, chị dâu Tống Cẩm sinh con nên về thôn nghỉ ngơi một thời gian. Cả ngày, Nhan Mạt cứ đòi chơi cùng cô em gái Nhan Húc.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Thế là, Nhan Yên và Thẩm Mộc đành dẫn cô con gái nghịch ngợm nhà đến nhà bác trai bác gái chơi.

Trẻ con thành phố lúc nào cũng nhốt trong nhà kính, về nông thôn là chúng trở thành vua chúa của núi rừng. Nhan Húc tuy lớn lên ở thành phố, nhưng vì nhà một vườn cây ăn trái rộng lớn nên cô bé leo cây hái quả thành thạo.

Nhan Mạt tính tình dịu dàng hơn một chút, nhưng vẫn cô em Nhan Húc lôi leo cây, còn rủ bắt cá hồ.

Vì đợt hạn hán kéo dài hơn một tháng, cái hồ trong nhà khô cạn, nước chỉ còn tới đầu gối.

Nhan Húc dẫn chị Mạt hồ bắt cá. Khi Nhan Yên và Tống Cẩm phát hiện , thấy hai nhóc tượng đất đang lăn lộn hồ, họ suýt chút nữa ngất xỉu.

Nên tắm cho chúng đ.á.n.h cho một trận đây?

Con gái bẩn thỉu như thế thì còn gì bây giờ?

Nhan Yên trách móc: "Không em bảo trông con bé ?"

Thẩm Mộc tít mắt: "Anh thấy đáng yêu mà, chơi xong tắm rửa sạch sẽ là thôi."

Vừa thấy tiếng , Nhan Húc ló đầu khỏi hố bùn, hớn hở chạy đến: "Mẹ ơi, con bắt nhiều cá lắm nè."

"Dừng , yên đó!" Nhan Yên trốn lưng Thẩm Mộc, lộ rõ vẻ chê bai: "Đừng trét bùn lên !"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Húc lấm lem bùn đất, rõ mặt mũi, chỉ lộ đôi mắt to tròn, đen láy. Cô bé rũ mí mắt, tỏ vẻ vô cùng uất ức.

 

Loading...