Nhan Húc nhanh nhảu bênh vực Thẩm Duật: "Bà nội, bà đừng bác thế chứ. Chẳng qua là bác 'sáng mắt' thôi, bác vẫn thích những công việc mang tới thành tựu hơn. Mẹ con , tôn trọng sở thích của khác."
Thẩm Duật một cô nhóc hai tuổi bảo vệ, khẽ nhướng mày.
Thật , mấy năm nay dù ông bà cha nhắc nhở, vẫn chẳng hề bận tâm, tai lọt tai .
Thấy đôi mắt tròn xoe, đen láy của Nhan Húc giống như hai quả nho nhỏ, trong lòng Thẩm Duật khẽ rục rịch. Anh đặt tập tài liệu xuống: "Húc Húc, cho bác ôm một cái nào."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Nhan Yên ngủ một giấc no say, xuống lầu thì thấy Thẩm Duật đang ôm Nhan Húc chơi đùa. Khóe môi cong lên tít tắp, trông hệt như một đứa trẻ ngây thơ, còn vẻ lạnh lùng, đầy tính công kích như thường ngày.
Vừa thấy đến gần, Thẩm Duật lập tức ho khan mấy tiếng, nghiêm mặt trở : "Bác mệt , chúng chơi tiếp."
"Dạ," Nhan Húc gật đầu, nhưng vẫn sợ bác giữ lời, bèn đưa ngón tay út : "Móc ngoéo ."
Thẩm Duật vốn dĩ mấy trò trẻ con như , nhưng khi thấy đôi mắt to tròn long lanh, hàng mi dài khẽ chớp cùng đôi má bầu bĩnh đáng yêu của cháu gái, chỉ véo một cái.
Hai móc ngoéo xong xuôi, Nhan Húc xoay , đôi chân ngắn lạch bạch chạy về phía Nhan Yên, ôm chặt lấy chân cô: "Mẹ, cuối cùng cũng tỉnh , con nhớ c.h.ế.t."
Nhan Yên xuống ghế sofa, Nhan Húc nhào tới bên cạnh: "Mới ngủ trưa một giấc thôi mà con nhớ ?"
Nhan Húc chớp chớp đôi mắt to tròn như hai quả nho: " ạ, mỗi ngày con đều nhớ nhiều luôn."
Nghe con gái nịnh nọt , Nhan Yên bật . Con gái cô cái miệng dẻo quẹo, thích trò dụ dỗ khác, nhưng chẳng cả, vì đều vui vẻ khi cô nhóc dỗ ngọt.
Tuy nhiên, những lúc Nhan Húc cũng nghịch ngợm, khiến lớn nhức đầu thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-587-ngoai-truyen.html.]
Hôm đó, cô bé mang một bó bắp cải từ trong nhà bếp , bóc nát từng lá, rơi vãi đầy đất.
Nhan Yên dọn dẹp sạch sẽ, rửa sạch chỗ rau đó và xào lên, bắt cô nhóc ăn hết. Biết ăn bắp cải suốt cả ngày hôm nay, nhóc tham ăn Nhan Húc cuối cùng cũng khổ sở ầm lên: "Con thích ăn bắp cải, ăn ."
Con gái , ông bố bỉm sữa Thẩm Mộc lập tức mềm lòng: "Thôi bỏ em, dù bắp cải cũng đáng bao nhiêu tiền." Bà nội và ông nội cũng sức bênh vực. Bình thường Nhan Yên dễ tính, nhưng lúc nghiêm khắc khác thường: "Không . Đây là vấn đề tiền bạc, em đang dạy con bé lãng phí thức ăn."
Thấy Nhan Húc gào thét to hơn cả tiếng sấm, nửa ngày trời nhưng chẳng hề lấy một giọt nước mắt nào, Nhan Yên liếc mắt qua: "Im miệng ngay."
Mới dù ông bà nội dỗ thế nào Nhan Húc cũng nín, quát lập tức chu môi: "Mẹ đừng hung dữ với con, con ăn là chứ gì?"
Do lớn cưng chiều hết mực, cô nhóc ở nhà sợ trời sợ đất, chỉ sợ mỗi thôi.
Mỗi như , Nhan Yên càng thấu hiểu cho ruột là đồng chí Hoàng Tú Lan. Hồi bé, bà ngoại ông ngoại (bên ngoại) thương cô, Nhan Quốc Hoa dễ tính, cô chỉ cần bộ là ông mềm lòng ngay lập tức. Chỉ Hoàng Tú Lan luôn là nghiêm khắc, mới thể trấn áp cô.
Nhà cô bây giờ cũng tương tự. Từ khi Nhan Húc đời, Thẩm Mộc trở thành "ông bố bỉm sữa" chuyên nghiệp, từ việc tã, b.ú sữa, nuôi nấng con gái đều hết sức cẩn thận. Chính vì , con gái rõ tính ba, cô nhóc chỉ cần lóc ầm ĩ là mềm lòng ngay.
Nhà một ba đóng vai hiền, cô đương nhiên đóng vai nghiêm .
Nhan Yên xổm xuống, xoa đầu con gái, giảng giải hợp tình hợp lý với cô bé: "Rau củ dễ trồng, thể lãng phí chứ, đúng ?"
Nhan Húc gật gù: "Con sai . Lần con sẽ bóc những cái lá rau con thích ăn, như đem xào cũng ngon hơn."
Nhan Yên khích lệ: "Được thôi, chỉ cần con ăn hết."
Nhan Húc nghiêng đầu suy nghĩ một lát. Trên đời gì chuyện sung sướng nào mà trả giá, nếu một ngày ba bữa cô nhóc đều ăn cùng một món, thì ngán c.h.ế.t. Sau vẫn nên lấy thức ăn trò nữa.