Số tiền  bỏ  thật đáng, đáng lắm!
 
Trong  những  ,    đàn cầm,  kẻ thổi tiêu,   múa giỏi…  còn    xoa bóp bóp vai.
 
Đừng  Tạ Vân Hiên, ngay cả  cũng  xao động, mê đắm  rời.
 
Chỉ là khoảnh khắc  đẽ    giọng  đầy tức giận của Tạ Vân Hiên phá hỏng:
 
“Tiết Diệu, ngươi  phát điên gì thế?”
 
Hắn mặt đen sì bước  sân,   thấy cả vườn oanh yến, liền sững .
 
Đi theo  còn  Thẩm Dung Nguyệt, sắc mặt khó coi đến cực điểm, hung hăng véo  một cái.
 
Tạ Vân Hiên lúc  mới tỉnh, đưa tay xoa trán, quát :
 
“Đem tất cả bọn họ đuổi  cho !”
 
Ta ngẩng mắt liếc một cái, Linh Lung đang vui vẻ bóc vải, ngay lập tức đổi sắc mặt.
 
Nàng  Tạ Vân Hiên bằng ánh mắt oán hận, giọng  u uất:
 
“Tạ lang định đuổi cả   ?”
 
Kẻ thù gặp mặt, càng thêm đỏ mắt.
 
Thẩm Dung Nguyệt chẳng buồn để ý   đám nữ tử  nữa, chỉ gắt gao  chằm chằm Linh Lung:
 
“Sao ngươi  ở đây?”
 
Quả  hổ là nữ nhân từng đấu sống c.h.ế.t với Thẩm Dung Nguyệt, ép nàng   rời , Linh Lung   coi như   thấy, chỉ si mê  Tạ Vân Hiên, đôi mắt  như nước khiến    nỡ.
 
Nàng từng bảo , ánh mắt  nàng luyện kỹ : ba phần oán hận, bốn phần ỷ , phần còn  đều là tình ý. 
 
Nam nhân nào cũng chẳng chống nổi.
 
Quả nhiên, Tạ Vân Hiên   thấy, lập tức nguôi lửa giận:
 
“Sao nàng  tới đây?”
 
Mắt Linh Lung dần đỏ hoe,  ngẩng lên, nước mắt liền rơi xuống:
 
“Nếu   tới, e rằng Tạ lang sớm  quên mất  ?”
 
Tuy  an trí ở biệt viện, nhưng chẳng  là vì gương mặt  thương  do áy náy với Thẩm Dung Nguyệt, mà Tạ Vân Hiên  từng tới thăm nàng  nào.
 
Thật  Linh Lung cũng cùng một đường với .
 
Khi quản gia đến đón, biệt viện nàng ở hoa cỏ quý giá khắp nơi, bài trí trong phòng tinh xảo, cuộc sống hết sức an nhàn. 
 
Trong sổ sách của phủ, mỗi tháng đều  một khoản lớn chảy về biệt viện.
 
Xem , tuy Tạ Vân Hiên   gì nhưng tiêu tiền cũng hào phóng lắm.
 
Linh Lung vốn   nhúng tay  vũng nước đục , nhưng  chịu nổi  vẽ cho nàng chiếc bánh viễn vông.
 
Ta  từ nay trong phủ, các tỷ  đều  thể ăn ngon mặc ,  mua gì thì mua. 
 
Tại chỗ  còn lập tức tăng gấp đôi nguyệt lệ cho nàng.
 
Linh Lung: “……”
 
Đến khi  chắc chắn Thẩm Dung Nguyệt   phần, nàng liền đồng ý ngay.
 
Quả nhiên, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.
 
10
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-nap-thiep-cho-phu-quan/4.html.]
Sự xuất hiện của Linh Lung khiến Tạ Vân Hiên tiến thoái lưỡng nan. 
 
Tay trái tay  đều là thịt,  mà phân rõ  thì  chẳng khiến  chuyện rối ren đến mức .
 
Còn việc  cần  bây giờ, chính là để cho “miếng thịt trong lòng ”  nhiều thêm vài khối. Dù  trong viện , hoa  ngọc xinh đầy rẫy.
 
Thấy Tạ Vân Hiên mặt mày khó xử, Thẩm Dung Nguyệt tức đến c.h.ế.t  sống . 
 
Còn Lân Lang thì nhân cơ hội phô bày diễn xuất tinh xảo, nước mắt theo gió mà rơi, nàng  dậy  bộ  , đôi mắt  còn thâm tình hơn  chó:
 
“Thôi thôi,  cuối cùng vẫn chẳng    khó xử.”
 
Tới lượt   diễn .
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Ta bật dậy, giả vờ lau giọt nước mắt vốn  , ôm chầm lấy Linh Lung:
 
“Muội , đừng .”
 
“ mà…” 
 
Linh Lung do dự: 
 
“Phu quân,  mau  , Linh Lung   vì  chịu nhiều khổ cực như thế,   còn nỡ để nàng  ?”
 
Từng lời từng chữ đều là cáo buộc, từng câu từng tiếng đều như rỉ m.á.u.
 
Trong sân mười mấy đôi mắt mỹ nhân  , trong mắt  là trách cứ.
 
Tạ Vân Hiên chịu  nổi, trán rịn mồ hôi lạnh.
 
“Hừm… ,  thì ở  .”
 
11
 
Nào ngờ một câu  đó  chọc  ổ ong khác.
 
Vốn  tức giận, Thẩm Dung Nguyệt   nhịn  nổi nữa.
 
Linh Lung hại nàng   ép gả cho đồ tể, chịu  bao khổ sở,  nàng  hận nhất lúc  tất nhiên chính là Linh Lung. 
 
Thế mà  còn dám bênh vực cho nàng!
 
Trong mắt Thẩm Dung Nguyệt gần như  phun lửa. Nàng  xắn tay áo định lao lên túm tóc .
 
Đáng tiếc là nàng  chọc nhầm .
 
Ta   Linh Lung để mặc cho nàng ức hiếp.
 
Cũng chẳng  hạng phụ nhân hậu viện yếu đuối.
 
Từ nhỏ    phụ  rèn luyện, tuy  bằng đại tỷ nhưng đối phó với một  đến d.a.o còn cầm  nổi như Thẩm Dung Nguyệt thì chẳng thành vấn đề.
 
Ta né  tránh tay nàng , nhân lúc bất ngờ liền túm một nắm tóc của nàng.
 
Kết quả trong tay  liền  thêm một nắm tóc,  đó còn dính cả một mảnh da đầu be bé lấm m.á.u.
 
Thẩm Dung Nguyệt   giật trọc một mảng, đau đến lăn lộn  đất.
 
Ta  ngẩn .
 
Rõ ràng   dùng bao nhiêu sức.
 
Chẳng lẽ tóc Thẩm Dung Nguyệt  tệ đến thế?
 
Tạ Vân Hiên đau lòng vô cùng, phút chốc chẳng còn để ý đến Linh Lung,  ôm lấy Thẩm Dung Nguyệt  hét:
 
“Gọi y sư, mau gọi y sư!”