lúc , sắc mặt   trắng bệch đến gần như c.h.ế.t, từng bước nhặt mảnh ngọc lên, nắm chặt trong tay,   vẻ tình thâm  hối hận.
 
Nhận  sự quyết tuyệt của Thẩm Dung Nguyệt, Tạ Vân Hiên bắt đầu ăn  bừa bãi:
 
“Tiết Diệu là nữ nhi Trấn Quốc Đại Tướng Quân, còn  thể dung nạp  tam thê tứ . Nàng chẳng qua là  tái giá, dựa   mà mơ tưởng một đời một đôi?”
 
Ta  nhịn  nhíu mày:
 
“Câu  thì quá đáng .”
 
Chẳng lẽ  quên Thẩm Dung Nguyệt  ai ép gả  ?
 
Ánh mắt Linh Lung tràn đầy thương hại:
 
“Thẩm Dung Nguyệt thật đáng thương.  cũng trách nàng  mắt mù,  tin lời dối trá của Tạ Vân Hiên.”
 
Thẩm Dung Nguyệt vẫn   gì, chỉ  rèm kiệu khẽ run, bộc lộ tâm trạng nàng  chẳng hề bình tĩnh.
 
Tạ Vân Hiên  nhận ,  chăm chú  trong kiệu, từng chữ nặng nề:
 
“Nếu hôm nay nàng thật sự rời , thì   đừng mong  về. Những năm qua, nàng  thể sống cuộc sống của chủ nhân bằng  phận nô tỳ, đều là nhờ .”
 
Hắn cho rằng   thể uy h.i.ế.p nàng .
 
“Thẩm Dung Nguyệt, chẳng lẽ  quá nuông chiều nàng, nên nàng mới vọng tưởng…”
 
“Đi thôi!”
 
Thẩm Dung Nguyệt trực tiếp cắt ngang lời .
 
Vừa dứt lời, xa phu vung roi, xe ngựa vút .
 
Tạ Vân Hiên ngây   thật lâu.
 
Ta và Linh Lung như lũ chồn trong ruộng dưa, sốt ruột đến giậm chân:
 
“Đuổi theo ! Nếu ngươi mà đuổi,  sẽ coi ngươi là hán tử thật sự.”
 
 Tạ Vân Hiên chỉ ngẩn  tại chỗ, ánh mắt đầy đau thương.
 
Đau đến tối hôm  liền chạy sang phòng Tuyết di nương tìm an ủi.
 
Khi hạ nhân đến báo tin, Linh Lung dường như quên mất đó là cha đứa trẻ của , liên tục lắc đầu:
 
“Tạ Vân Hiên đúng là vô dụng,    khác một lòng một  vì ,   quản nổi nửa  . Nếu   sinh  , thì ai thèm để mắt tới ?”
 
21
 
Sau khi Thẩm Dung Nguyệt đến xưởng nhuộm, nàng   than xuân trách thu suốt mấy ngày.
 
Nghe  cơm cũng  ăn, cả ngày nhốt  trong phòng ,  việc trong xưởng mặc kệ hết.
 
Khi hạ nhân tới báo,  đang luyện chữ,    hiểu nổi.
 
Ngày  ở tướng quân phủ, tỷ  chúng   rèn luyện xong thì ai nấy đều đói như sói như hổ, bữa cơm đều tranh giành.
 
Vì đại tỷ ăn nhiều  tranh nhanh, chúng  thường chẳng  no bụng.
 
Thế nên dù cơm canh trong phủ chẳng ngon lành gì,  vẫn luôn nghiêm túc ăn sạch phần trong bát.
 
Thẩm Dung Nguyệt  dám  ăn cơm!
 
Xem  vẫn  tiêu hao đủ thể lực.
 
Ta đặt bút xuống, dặn:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-nap-thiep-cho-phu-quan/9.html.]
“Nếu nàng     chưởng quỹ, thì cho nàng    công nhân giũ sợi. Nếu   ăn cơm,  thì đừng cho ăn nữa.”
 
Quả nhiên,  mấy ngày  công việc nặng nhọc nhất trong xưởng là giũ sợi, Thẩm Dung Nguyệt bắt đầu ăn ngon miệng trở .
 
Mỗi ngày tan ca xong đều mệt đến ngủ thẳng, chẳng còn thời gian  lóc.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Trong thời gian , Tạ Vân Hiên cũng thường đến tìm nàng .
 
Dù  cũng là  đầu tiên  đặt trong tim, Thẩm Dung Nguyệt đối với  vẫn đặc biệt.
 
 dù mệt đến mấy, khổ đến , nàng  cũng   gặp .
 
Xem  thật sự  c.h.ế.t tâm .
 
Ta và Linh Lung đều cảm thấy nàng  vẫn còn cứu .
 
Chỉ là cần chịu thêm chút đòn dằn mặt thôi.
 
22
 
Chỉ là   ngờ .
 
Sau khi  bạch nguyệt quang vứt bỏ, Tạ Vân Hiên  nhớ trong phủ còn  một đóa hồng.
 
Hắn bắt đầu ngày ngày chạy đến viện của Linh Lung, lấy cớ đến thăm nhi tử, quấy rầy Linh Lung đến phát phiền.
 
Cuối cùng nàng bất mãn mà oán trách với :
 
“Hắn giờ ngày nào cũng đến xem Khoan nhi,  thật sợ Khoan nhi ở cùng  lâu ngày,   cũng sẽ thành giống .”
 
Thế thì  .
 
Ta    tưởng tượng nổi bộ dạng Tạ Khoan trắng trẻo mập mạp, mềm mại đáng yêu ,    biến thành một bản  của Tạ Vân Hiên, cầm một đống ngọc bội  lừa gạt và hại đời nữ tử.
 
Chỉ nghĩ thôi  khiến  rùng .
 
  giờ  chẳng  đưa tiền cho Tạ Vân Hiên tiêu nữa.
 
Vậy thì cho  tìm chút việc mà  .
 
Ta vội vã dẫn Tạ Khoan đến phủ Thái phó.
 
Tạ lão phu nhân tuy  ưa một nữ tử phong trần như Linh Lung, nhưng đối với đứa chắt trai Tạ Khoan, bà  yêu thương vô cùng.
 
Đợi đến khi bà trêu chọc đứa bé mệt ,  lấy khăn tay chuẩn  sẵn , bắt đầu  thút thít.
 
Sắc mặt lão phu nhân lập tức  đổi.
 
Bà cứ tưởng   những nữ nhân khác trong phủ ức hiếp, bèn      chủ cho .
 
Ta vội ngăn :
 
“Tổ mẫu,  ngài ở đây thì  ai dám bắt nạt con cả. Chỉ là con nghĩ,  và phu quân còn  ngài cùng tổ phụ che chở, nhưng   Khoan ca nhi lớn lên  chẳng  ai để dựa .”
 
“Tôn tức trong lòng thật thấy  yên.”
 
Ta lau lệ ở khóe mắt, thêm vài phần tình chân ý thiết.
 
Lão phu nhân  hiểu ý trong lời , lập tức nghẹn lời.
 
Bà cùng Tạ Thái phó cả đời  minh, con cháu ai nấy đều xuất chúng.
 
Nào ngờ  xuất hiện một kẻ lêu lổng, bất tài như Tạ Vân Hiên.
 
Mà   là độc đinh do tiểu nhi tử mà họ áy náy nhất để .