nhắm mắt giả vờ ngủ, cố gắng kiểm soát để trong đầu  nghĩ gì cả.
Đến khi  vuốt tóc   thứ ba,  thực sự  chịu nổi nữa.
[Đừng vuốt nữa, tóc   vuốt bết hết .]
Cảm nhận  bàn tay Cố Quân Yến dừng ,  thầm nghĩ trong lòng: Hỏng .
“Sao về sớm thế?”  dụi mắt, giả vờ  tỉnh dậy.
“Anh từ chối tiệc rượu,  về sớm một chút.”
[Giỏi thật đấy, về sớm thế  gì!]
Hỏng ! Lại  nhịn .
Trong phòng  bật đèn,  ánh trăng mờ ảo,  dường như thấy sắc mặt Cố Quân Yến sượng đơ .
Khóe miệng  gượng gạo nhếch lên: “Sao nay em ngủ sớm thế?”
[Đừng  quản  .]
Thôi xong !
“Có khó chịu chỗ nào ?”
[  khỏe, chỉ là  thấy  thấy  khó chịu thôi.]
Toang !
Chưa kịp để Cố Quân Yến suy nghĩ kỹ,  đẩy  :
“Anh  ngoài  , em đang đến tháng, tâm trạng   lắm.”
Xong  xong ,   thể giả vờ  chút nào!
Bình thường   thể chửi trời chửi đất, ngạo nghễ tự cao nhưng gặp    khả năng  suy nghĩ thì sống c.h.ế.t khó lường.
9
Trong căn phòng tối om,  dán mắt  màn hình  nhúc nhích.
Câu hỏi  Zhihu:
[Phát hiện chồng  khả năng  suy nghĩ thì   ? Đang chờ, thực sự  gấp!]
[Bạn thử niệm kinh Bát Nhã trong lòng xem   còn  theo .]
[Tốt đó chứ, hãy niệm thầm "Ba năm thi đại học, năm năm luyện đề", một năm , vợ chồng cùng đỗ 985.]
...
Cứu  với, chẳng  câu trả lời nào nghiêm túc cả.
“Miên Miên,    ?”
 nhanh chóng tắt điện thoại, lật  chui  chăn,  vọng  khỏi chăn: “Vào .”
Cố Quân Yến cẩn thận bưng bát, vẻ mặt nghiêm túc trông khá buồn .
“Anh  trứng nấu đường đỏ,  theo hướng dẫn  mạng,    ngon .” Nói    bối rối gãi đầu.
Dưới lớp nước đường đỏ sẫm là quả trứng tròn trịa, lòng trắng đông đặc còn lòng đỏ   vỡ, trông khá .
Nếm thử, vị ngọt lan tỏa trong miệng.
Ngẩng đầu lên,  thấy mắt Cố Quân Yến sáng lấp lánh  , mái tóc đen mềm mại rủ xuống  trán, giống như một chú chó nhỏ đang chờ  khen.
  nhịn  mà xoa xoa đầu : “Làm  lắm.”
Anh  dúi đầu về phía : “Vợ, em  thể tiếp tục xoa đầu , tóc   nhanh bết .”
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Thằng nhóc ,  nhất đừng  ám chỉ gì đó!
10
Điện thoại vang lên tiếng thông báo,    trả lời câu hỏi của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-nguoi-chong-ba-tong-co-thuat-doc-tam-toi-phat-tai-roi/chuong-3.html.]
[ cũng giống bà nè, ngày nào cũng ước trong lòng, bảo   mua túi xách cho .]
 ,    nghĩ đến nhỉ?
 mở ứng dụng màu cam, bắt đầu tìm kiếm điên cuồng.
[Uii, túi xách mới của Chanel  quá, mỗi tội  đắt.]
“Vợ, hôm nay   dạo ở trung tâm thương mại, Chanel   túi xách mới,   em thích cái nào nên  mua hết .”
Hàng dài túi xách  xếp  sàn, túi đeo chéo đen cổ điển, túi dây xích hồng, túi đeo eo nhỏ dây ngọc trai, túi da cừu màu nude nắp gập…
 như gấu túi nhảy lên  Cố Quân Yến, hôn chụt một cái lên má : “Chồng, em yêu !”
“Từ từ thôi.”
Cố Quân Yến đỡ lấy eo , vẻ mặt lạnh lùng,  lộ chút cảm xúc nào.
Anh   gọi trợ lý,  nhỏ: “Ngày mai mang cả sản phẩm mới của LV về đây.”
[Mình  mua quần áo quá, nhưng ngại  ngoài ghê.”
Ngày hôm , quản lý hãng D đến tận nhà:
“Chào Thẩm tiểu thư, Cố  nhờ chúng  mang  bộ sản phẩm mùa xuân mới  mắt đến đây.”
Quần áo đủ loại  treo thành từng dãy dài, phòng khách trong chốc lát biến thành một cửa hàng thời trang, giúp  thỏa sức mua sắm ngay tại nhà.
[Ước gì   một căn biệt thự view sông.]
“Hôm nay là kỷ niệm 389 ngày cưới của chúng ,  chọn bừa một căn biệt thự  quà, còn view sông luôn đấy.”
Tâm trạng thoải mái,   dài  ghế sofa, tay lướt nhẹ  giấy chứng nhận bất động sản, mắt  về phía Cố Quân Yến đang ôm máy tính  việc trong phòng khách, cảm thấy  thật đáng yêu.
[Cố Quân Yến,   trai quá !]
Bàn tay đang gõ phím của  đàn ông dừng  một chút, ngay  đó tai  đỏ ửng lên.
Ui chà, trêu chút   chịu  ~
11
Cuộc sống cứ thế trôi qua trong giàu sang phú quý, chẳng  gì sóng gió.
Cho đến khi…
Sáng nay, Thẩm Diệu Hoa gọi điện báo ông  sắp phá sản.
Lòng  như lửa đốt, vội vàng thu xếp  dẫn Cố Quân Yến về xem kịch vui.
Trời  mắt đấy chứ!
Hồi đó,  đầy nửa tháng  khi   mất, Thẩm Diệu Hoa  vội vàng đón Hoàng Lệ và con gái bà   nhà.
Ông  và   kết hôn  năm năm nhưng Thẩm Liên  sáu tuổi.
Hoàng Lệ đuổi  xuống phòng chứa đồ tầng một, cho  ăn cơm nguội mà họ  thèm, mặc quần áo cũ mà Thẩm Liên bỏ , suốt ngày bẩn thỉu như một đứa trẻ ăn xin.
Bà   rằng Liên Liên của bà  sống trong cảnh tối tăm như  suốt sáu năm, giờ đến lượt .
Sau đó, họ hành bên ngoại đón  , những ngày tháng ác mộng  mới kết thúc.
“Quân Yến , để bố giới thiệu với con, đây là con gái út của bố, Thẩm Liên, thường  ngoan ngoãn và đáng yêu,   khác với đứa lớn ngỗ ngược của bố, con gặp con bé chắc chắn sẽ thích.” Thẩm Diệu Hoa nhiệt tình giới thiệu Thẩm Liên, Hoàng Lệ. 
Thẩm Liên   lưng ông , tạo nên một khung cảnh gia đình hòa thuận.
“Hừ, con gái út nhưng  lớn hơn con gái lớn một tuổi.”
Hồi nhỏ,   hiểu tại   khi  mất, bố  cũng biến mất.
Giờ  thấy vẻ nịnh nọt của Thẩm Diệu Hoa,  chợt cảm thấy nhẹ nhõm.
Ông  luôn như , háo sắc mà vô dụng, tham lam và cơ hội, chỉ là khi ở bên  , ông   giả vờ  .
Thẩm Liên mặc một chiếc váy trắng, mái tóc dài buông xõa  ngực, vẻ ngoài trong sáng và yếu đuối: “Chào  Cố, gọi em là Liên Liên là . Em ngưỡng mộ  Cố  lâu, hôm nay cuối cùng cũng  gặp.”
Thẩm Liên dịu dàng nghiêng  về phía Cố Quân Yến, mặt  ửng hồng.