Ngay cả  cũng  chút kinh ngạc  sang,  ngờ tiểu giao long  chẳng những  lùi bước, mà còn công khai khiêu khích Ôn Trần Thuật!
An Diệu Nghi  khẽ:
“Tỷ tỷ, tính cách của tiểu giao long  thật giống tỷ.”
Nàng  trông vô cùng tự tin, khiến   khó hiểu. Ngày thường, nàng  căn bản  đủ tu vi để dẫn động chân chính Bách Điểu Triều Phượng,  mà hôm nay   dáng vẻ nắm chắc phần thắng?
Nàng  ngẩng đầu, mỉm  kiêu ngạo  :
“Tỷ tỷ, để  bắt đầu  .”
Ta chỉ khẽ nhếch môi, lạnh lùng  nàng .
Một vầng trăng tròn từ từ nhô lên  cành cao.
An Diệu Nghi chậm rãi nhắm mắt cúi đầu. Đợi đến lúc trăng sáng tỏa khắp đất trời, nàng  bất chợt vung tay áo, ống tay áo xòe , khẽ vang một tiếng,   dốc sức điều động linh khí.  vì bình thường lười biếng, tu vi hời hợt, chỉ chốc lát gương mặt nàng   trắng bệch, mồ hôi lạnh đầm đìa.
Xung quanh, các tộc điểu vốn mong mượn  linh lực từ vũ khúc để tìm cơ duyên đột phá, giờ bắt đầu xì xào. An Diệu Nghi  nhập cuộc  lộ vẻ  kham nổi.
Thấy bản  sắp chống đỡ  nổi, nàng  bỗng hít sâu một ,  đổi động tác, như thể  quyết tâm liều mạng.
Trong nháy mắt, hoa cỏ xung quanh nở rộ, linh khí bùng phát, ánh mắt   lập tức mê mẩn.
Tiếp đó là tiếng chim hót thanh thoát, từng bầy linh điểu rực rỡ chen  bay đến.
“Trời ơi! Quả thật là Bách Điểu Triều Phượng!”
“Chẳng lẽ… loài gà rừng cũng  thể biến thành phượng hoàng ?”
Tiếng trầm trồ tán thưởng vang dội, ngay cả Ôn Trần Thuật cũng để lộ vẻ say mê.
Ngoại trừ mẫu  của .
Ta nghiêng mắt  bà, thấy sắc mặt bà đen kịt. Một luồng khí tức quen thuộc tỏa  từ   An Diệu Nghi, khiến  chợt bừng tỉnh.
Nội đan mà nàng  đang vận dụng lúc …  chính là của mẫu  !
Ta  rõ mẫu   trao nội đan cho nàng  từ khi nào, nhưng hiển nhiên, An Diệu Nghi  hề trân trọng.
Nàng   thể luyện hóa nội đan của Phượng tộc, nhưng vẫn  thể cưỡng ép mượn dùng linh lực trong đó.
Linh lực ào ạt tràn , vô  chim chóc vây quanh nàng , ngậm hoa kết thành mũ miện  đầu nàng . An Diệu Nghi đắc ý liếc  một cái,   thúc động nội đan.
Sắc mặt mẫu  thoáng chốc trắng bệch. Trong lòng  âm thầm thở dài: An Diệu Nghi quả thực ích kỷ vô lương,    đoái hoài đến công ơn dưỡng dục nhiều năm của Phượng hậu.
Chỉ e một điệu múa  sẽ hao tổn năm ngàn năm tu vi của mẫu !
Mà Bách Điểu Triều Phượng một khi  bắt đầu, thì  thể ngừng  giữa chừng. Càng ngày càng nhiều linh điểu kéo đến, An Diệu Nghi phấn khích đến cực điểm. Nàng  thậm chí còn mượn đạo lữ khế ước, cưỡng ép điều động linh lực của Ôn Trần Thuật, mưu toan giúp  mạnh mẽ đột phá!
 nàng   , khi Long tộc chịu nỗi đau cưa sừng thoái lân để phi thăng, bản năng sẽ theo đó mà cắn nuốt linh lực của bạn lữ để bảo  chính .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-niet-ban-trung-sinh-con-ga-thanh-tinh-cuop-mat-vi-hon-phu-thai-tu-long-toc-cua-ta/3.html.]
Linh khí trong cơ thể Ôn Trần Thuật  An Diệu Nghi cưỡng ép dẫn động, lúc  hình thái chân long hiện rõ: đôi sừng vàng sáng rực, nơi đuôi mắt cũng nổi lên từng phiến vảy vàng, cả  thoạt  yêu diễm đến cực điểm, khiến tất cả   trong đại điện đều   hấp dẫn.
Ngay lúc , tiểu giao long bên cạnh  bước lên chắn  mặt. Thẩm Hoài Chi khẽ :
“Cẩn thận, Long tộc thiên tính vốn bạo ngược, tham lam. Nếu   kiềm chế , hôm nay tất sẽ  yên  mà kết thúc…”
Ta vốn  sợ Ôn Trần Thuật, nhưng đây  là  đầu tiên    khác che chở. Trong khoảnh khắc , lòng    chút mới mẻ.
 còn  kịp nghĩ thông,   tiếng An Diệu Nghi:
“Trần Thuật ca ca, hôm nay  nhất định sẽ giúp  một bước phi thăng thành thiên long!”
Nàng  liều lĩnh thúc ép nội đan, dường như  vắt kiệt  bộ!
“An Diệu Nghi!” Mẫu  mặt mày trầm xuống, trong mắt ngập tràn hận ý, “Ngươi điên ! Ngươi   nếu  —”
“Mẫu .” An Diệu Nghi trực tiếp cắt ngang lời bà.
Linh điểu xoay quanh vũ lượn, thái tử Long tộc tuấn mỹ si mê nắm tay nàng . Trên gương mặt nàng  hiện rõ vẻ kiêu ngạo  từng :
“Con  là thái tử phi của Long tộc, đương nhiên   về phía phu quân con.”
Ánh mắt nàng  đảo qua  và Thẩm Hoài Chi, giọng điệu đắc ý:
“Tỷ tỷ,   tỷ   thái tử phi của Long tộc, đáng tiếc Trần Thuật ca ca xem thường loại  như tỷ. Hôm nay, kẻ chiến thắng là !”
Ta siết c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Hoài Chi,  nàng  từ xa khẽ :
“Thật ? Ngươi nghĩ  chắc chắn thắng  ư?”
Nàng   lạnh:
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“Chẳng lẽ tỷ cho rằng dựa  thứ phế vật  là  thể thắng  ?”
Nực ! Kiếp , nếu    tương trợ, Ôn Trần Thuật  sớm rơi xuống phàm trần, đến  cá chạch trong bùn cũng  xong. Ta   thể đưa  lên ngôi cao, thì cũng nhất định  thể giúp Thẩm Hoài Chi hóa thành chân long!
Ánh mắt  dừng  nơi Ôn Trần Thuật. Hắn  , tràn đầy chán ghét khinh miệt.  nếu  kỹ  đáy đồng tử của , sẽ phát hiện con ngươi  dần biến thành hình kim tuyến – đây chính là dấu hiệu sắp mất kiểm soát.
Hôm nay,  nhất định  khiến bọn họ mất hết thể diện,  còn đường sống!
Ta  ngẩng cằm, lạnh lùng kiêu ngạo:
“An Diệu Nghi, mở to mắt mà  cho rõ!”
Ta vốn ưa mặc y phục màu đỏ, hôm nay    chính là một bộ váy đỏ rực rỡ, đầu đội lông phượng. Ta cởi giày, để chân trần chạm đất, lắc lư vòng bạc lỏng lẻo  cổ chân, tiếng chuông bạc leng keng ngân vang.
Đỏ rực, sáng chói, tràn đầy sinh cơ. Ngay khi  bước   giữa đại điện, đám đông vốn còn xôn xao vì An Diệu Nghi lập tức yên lặng xuống.
Ta gom linh lực đỏ như lửa  lòng bàn tay,  qua chỉ là một đốm nhỏ yếu ớt, lay động nhẹ.