Trong  gian tĩnh lặng ,   thấy tiếng An Diệu Nghi bật  khinh miệt:
“Phượng xuống đồng bằng, chẳng bằng gà.”
Khóe môi  cong lên:
“Ngươi tự ví von cũng đúng lắm, chỉ tiếc là ngươi  hiểu sai về  quá nhiều.”
Nàng  khựng  một nhịp,  lập tức nổi giận đỏ mặt.
“Miệng lưỡi sắc bén! Để xem ngươi thua  còn  vững  trong Phượng tộc thế nào!”
 
Ta nâng niu đốm linh lực , khẽ niệm khẩu quyết. Ngọn lửa đỏ bừng dần lớn,  trong khoảnh khắc bùng lên, hóa thành một con Hỏa Phượng khổng lồ. Lửa đỏ rực rỡ chiếu sáng màn đêm, đôi cánh lửa rợp trời khiến  ánh mắt chim chóc đều đồng loạt  hấp dẫn.
Sau đó, Hỏa Phượng giáng xuống, rắc từng chấm tinh hỏa rơi   , rơi xuống khắp  . Trong  khí vang lên từng tiếng thở than ngưỡng vọng. Đến cả Ôn Trần Thuật – kẻ xưa nay khinh rẻ  – cũng thoáng thất thần, cho đến khi  An Diệu Nghi hung hăng bấu tay,  mới bừng tỉnh.
Ta vung mạnh tay áo, linh lực hóa thành từng đàn Hỏa Điệp bay múa, khiến đám đông  kìm nổi kinh hô, chen chúc đuổi theo,  bắt lấy trong lòng bàn tay. Ta càng nhảy, vũ điệu càng cuộn trào, một tiếng phượng minh trong trẻo vang vọng chấn động hư , lập tức vô  chim chóc tụ tập, hòa cùng  múa lên!
Số lượng linh điểu vây quanh  so với An Diệu Nghi lúc , ít nhất cũng nhiều gấp đôi. Không chỉ , bầu trời vốn tối đen,  hiện  từng vệt ánh sáng lấp lánh, rực rỡ đến khi  múa lên cao trào, cả bầu trời đều bừng sáng!
“Trời ơi… vũ khúc …  khiến thiên tượng dị biến!”
“Linh lực nàng  quá mạnh! Ta cảm giác thương thế tích tụ bao năm cũng  chữa lành !”
Ngày càng nhiều ánh mắt chìm trong mê say. Điệu múa Bách Điểu Triều Phượng vốn chính là thần khúc dẫn dắt muôn loài, giúp chúng tu luyện và đột phá. Phượng tộc là vua của loài chim, sinh   gánh   trách nhiệm .
Chỉ tiếc, hai đời An Diệu Nghi cũng chẳng hiểu nổi đạo lý .
Linh lực của  vốn mạnh, tỏa   đủ khiến chúng sinh thụ ích.  đúng lúc ,   cảm nhận  một luồng linh lực lạnh mát, mỏng manh, từ từ bao phủ quanh ,  chảy ngược  cơ thể .
Ta sững sờ,  về phía tiểu giao long bên cạnh. Thẩm Hoài Chi đang khẽ nhắm mắt, sắc mặt tái nhợt. Trong khi tất cả tranh giành linh lực của , thì   đem chính linh lực  dâng  cơ thể !
Một cảm xúc khó tả dâng lên, n.g.ự.c  nóng hổi, bước chân vô thức chậm . Vũ khúc  đến hồi kết,  vươn tay, định mời Thẩm Hoài Chi cùng  kết vũ.
 lúc , một luồng linh lực cường đại đột ngột xông thẳng tới!
“Không! An Diệu Nghi, ngươi điên !!” tiếng kinh hãi của mẫu  vang lên.
Thì  An Diệu Nghi bất chấp tất cả, liều lĩnh dồn  bộ linh lực trong cơ thể, hướng thẳng về phía  công kích!
Gương mặt vốn thanh tú của nàng  lúc  tràn đầy hận ý, hai mắt tràn m.á.u đỏ,   mất  lý trí. Trong lòng  chỉ  lạnh,  những kẻ, đời  định sẵn  thể thành phượng hoàng.
Linh lực của nàng ,  thảy đều chặn !
Máu tươi từ khóe môi An Diệu Nghi trào , nàng   chính phản phệ đánh gục, cả  suy kiệt. Ôn Trần Thuật hoảng hốt nhào tới đỡ lấy nàng .
   quên, An Diệu Nghi và  là đạo lữ cùng chung khí vận.
Ngay từ đầu,    nàng  cưỡng ép dẫn động linh lực, ẩn ẩn lộ  dấu hiệu độ kiếp. Lúc  An Diệu Nghi trọng thương,  phản phệ, thì Ôn Trần Thuật lập tức  thể khống chế cơn cuồng bạo trong cơ thể.
“Aaaa!!” Hắn thét gào,   hóa thành nửa  nửa rồng, hình thái dữ tợn khủng khiếp!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-niet-ban-trung-sinh-con-ga-thanh-tinh-cuop-mat-vi-hon-phu-thai-tu-long-toc-cua-ta/4.html.]
An Diệu Nghi c.h.ế.t lặng tại chỗ. Trong kiếp , bên cạnh nàng , Ôn Trần Thuật mãi mãi là dáng vẻ ôn nhu lễ độ. Nàng   từng thấy  thế , cho nên nhất thời khiếp sợ, hóa ngốc ngay tại chỗ.
Phụ  vốn đang dìu mẫu  đang  liên lụy nặng nề, vội vàng hạ lệnh sơ tán  bộ điểu tộc  mặt.
  muộn!
Ban đầu, vài con linh điểu nịnh bợ An Diệu Nghi vẫn quẩn quanh bên cạnh nàng , chỉ trong nháy mắt   Ôn Trần Thuật điên loạn cắn chết, nuốt xuống như bổ dược!
Mẫu  nắm chặt lấy An Diệu Nghi, gằn giọng:
“Nhìn ,   gì cũng là họa ngươi gieo! Mau,  trấn an !”
“Không… con  dám… Mẫu , con…” An Diệu Nghi hoảng loạn  về phía Ôn Trần Thuật gần như mất sạch lý trí, căn bản  dám bước tới.
“Bốp!” Ta vung tay, một cái tát nặng nề giáng thẳng lên mặt nàng . Làn da trắng nõn lập tức sưng đỏ.
An Diệu Nghi nổi giận: “Ngươi dám—”
“Bốp! Bốp! Bốp!” Ta  liên tiếp mấy cái tát, đánh đến mức nàng   thốt nổi thành lời, chỉ  ôm mặt nín lặng rơi lệ. Ta nắm chặt lấy tóc nàng , ép buộc:
“Ngẩng đầu lên,  cho rõ nơi !”
 
Ôn Trần Thuật trong cơn độ kiếp, thiên lôi đuổi theo  giáng xuống. Những tia sét  tránh  thì thiêu cháy thần mộc của Phượng tộc, hủy hoại lãnh địa tổ tiên; còn những tia  tránh  kịp, đánh cho  m.á.u thịt tơi bời. Một đạo lôi kinh khủng nhất, trực tiếp c.h.é.m xuống sừng rồng, đoạn gãy sừng rồng của !
Ôn Trần Thuật ngửa đầu gào rít,   chẳng khác nào hung thú.
An Diệu Nghi run lẩy bẩy như chiếc lá trong gió,  :
“Chuyện ngươi gây , tự  giải quyết .”
Nàng  sợ hãi, liêu xiêu lùi :
“Ta…    thể? Ngươi… ngươi định  gì—”
Năm ngón tay  hóa thành lưỡi dao, thẳng tay xé rách bụng nàng , moi nội đan sống sờ sờ  ngoài!
“Áaa!!” An Diệu Nghi thảm thiết kêu gào, phun máu, ngã vật xuống đất.
Nội đan  nhỏ hơn nội đan kiếp  của  một vòng. Ta siết nó trong tay, cúi mắt  nàng  đang hấp hối:
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“Nghe  nếu là đạo lữ thật lòng, thì dù c.h.ế.t cũng chẳng bao giờ  hại   yêu.”
 
Ta thúc động linh lực bao bọc viên nội đan, ánh sáng nó bỗng nhiên bùng rực. Đôi mắt thú tính của Ôn Trần Thuật lập tức khóa chặt ,  rời nửa khắc.
Ta  nhạt:
“Hắn  thật sự yêu ngươi , thử là . Nếu vì ngươi mà tỉnh , tất cả đều  đường sống. Còn nếu  chỉ  nuốt trọn nội đan của ngươi, thì… cũng là một cách để tỉnh.”
“Không! Không…!” An Diệu Nghi cuống cuồng.