Thế nhưng, ở bữa tiệc cung đình năm ngoái, nàng  cố ý hắt rượu lên  , định lúc   y phục sẽ vu cho  tội danh tư thông với thị vệ trong cung. Nàng  hận   hết lòng nâng đỡ nàng  tranh giành sủng ái, hận  chỉ  lo cho bản    phong cáo mệnh, cũng sợ    chuyện  khi  cung nàng   tư thông với Lạc Ngọc Chương.
 
Ta  Lạc Ngọc Chương: "Tô Uyển sớm   g.i.ế.c ngươi , ngươi chết, nàng  chỉ  vui mừng, sẽ  còn ai   quá khứ của nàng  nữa. Lúc ngươi còn khỏe mạnh, cũng chẳng thấy ngươi vì nàng  mà giữ  trong sạch. Giờ   còn đường sống,  diễn trò thâm tình cho ai xem?"
 
Bệnh tình của Lạc Ngọc Chương ngày càng nặng,  chỉ  thể kéo dài  tàn, cho đến ngày sinh thần của Tô Uyển.
 
Mấy ngày nay, những thoại bản về   càng nhiều thêm. Trong  những tỷ  hôm đó  cùng Dung Nguyệt đến đây,  một  là tài nữ,  vẽ thêm cho thoại bản mười mấy bức tranh Lạc Ngọc Chương  kiến cắn, trông vô cùng sống động.
 
Thoại bản  tranh   mắt  bán chạy vô cùng. Ta cố ý mua mấy cuốn cho Lạc Ngọc Chương xem.
 
Hắn  tức đến nỗi  nổ phổi.
 
Bà mẫu cũng xem  thoại bản,  hổ đến mức mấy ngày liền  dám  khỏi cửa, lén lút  xem hát,  "vô tình"  giật  ngã gãy chân.
 
Ta cầu xin Hoàng hậu ban ân, cho phép Tô Uyển xuất cung thăm bà mẫu. Bà mẫu   sợ  giận, nhưng   dám trái ý Hoàng hậu nương nương.
 
Ta vẫn thâm tình như : “Mẫu , con  thể để phu quân mang theo tiếc nuối mà chết.  đừng cho Uyển quý nhân  tình hình của phu quân, sợ nàng  lo lắng mà để lộ sơ hở."
 
Bà mẫu gật đầu, hiển nhiên là bà vẫn luôn  Lạc Ngọc Chương và Tô Uyển  tư tình  khi thành .
 
Ta khẽ mỉm , sai  khiêng Lạc Ngọc Chương đang hấp hối  ngoài,   rụt cổ , cố gắng che  những vết lở loét khắp .
 
 Tô Uyển vẫn  dọa đến mức mặt mày biến sắc. Nàng  thậm chí còn   , nôn khan.
 
Thấy phản ứng của Tô Uyển, Lạc Ngọc Chương rơi nước mắt,  đó, mặc kệ các cung nữ, thái giám  theo,   cứ  chằm chằm Tô Uyển, dùng khẩu hình gọi tên nàng .
 
Bà mẫu cố ho khan, Tô Uyển   yên, Lạc Ngọc Chương vẫn  chịu dừng . Ta cố ý  nhỏ với giọng điệu chua chát: "Mấy hôm , phu quân thần trí  tỉnh táo, cứ luôn miệng gọi tên . Không ngờ hôm nay cũng vẫn ."
 
Tô Uyển càng thêm lúng túng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-phu-quan-boi-bac-song-lai/13.html.]
 
Ta  , Lạc Ngọc Chương là vì  khi c.h.ế.t tình cảm khó kìm nén nên mới điên cuồng bày tỏ tình yêu,  là giống như kiếp , khi  còn hy vọng, liền kéo một  xuống địa ngục cùng  .
 
Dù  thì, Tô Uyển   tay .
 
Ta  bà mẫu ho mãi  ngừng, lo lắng cho bà mẫu, nên  tự  dìu bà mẫu về phòng nghỉ ngơi. Bà mẫu cứ véo : "Oanh Nhi, con ma nhập  ? Sao  thể để bọn họ gặp  một  chứ!"
 
Bà mẫu sợ đám thái giám, cung nữ  thấy nên  dám  lớn. Ta giả vờ như   thấy gì.
 
Sau khi an bài cho bà mẫu xong,  trở  tiền sảnh, thấy Tô Uyển đang kinh hoàng  ở một bên: "Vừa  Lạc Ngọc Chương đột nhiên ngã xuống, c.h.ế.t ."
 
"Ngươi g.i.ế.c !" Ta kiên quyết yêu cầu báo quan.
 
Tô Uyển  , Hoàng hậu nương nương còn ban cho  một ân huệ khác. Bà     hận  thể bắt kiến đến cắn , cũng trúng độc để thử thuốc, nên  cho thái y trong cung đến hội chẩn cho Lạc Ngọc Chương.
 
Ngay  khi xe ngựa của Tô Uyển đến Lạc phủ, thì thái y  mới rời .
 
Thái y lúc đó , Lạc Ngọc Chương   thể cử động  nữa,    ăn quá nhiều đan dược, trúng độc quá phức tạp và quá nặng.
 
Vậy nên,   Lạc Ngọc Chương  thể tự  ngã khỏi xe lăn ?
 
Tô Uyển  thể chối cãi.
 
Hơn nữa,   mời ngỗ tác đến khám nghiệm tử thi, Lạc Ngọc Chương c.h.ế.t do  ngạt thở.
 
Trong miệng và mũi   còn sót  phấn thơm, mà loại phấn thơm  chỉ   khăn tay của Tô Uyển.
 
Năm đó, Tô Uyển ở trong am ni cô, tình cờ học  một kỹ thuật điều chế hương độc môn. Hoàng thượng  thích mùi hương nàng  điều chế, cho nên nàng   chịu tặng hương cho ai, mỗi khi điều chế  đốt hương, nàng  đều đuổi hết hạ nhân, lặng lẽ  một .
 
Tô Uyển  giam lỏng. Lạc Ngọc Chương vẫn   an táng.