Các sư  bắt đầu quở trách , nhưng chẳng ai dám  gần.
Tiểu sư  vội vàng ôm lấy cơ thể yếu ớt của Nhược Anh, móc  một viên linh đan, định đút  miệng nàng t.
Ta nheo mắt , đó chính là đan dược do đại sư tỷ luyện chế.
Đại sư tỷ vốn là một kiếm tu  thiên phú cực cao.
 khi  tử trong tông càng lúc càng đông, tài nguyên linh đan ngày càng khó phân đều, đại sư tỷ  quyết định từ bỏ kiếm đạo, chuyển sang con đường đan tu.
Đại sư tỷ tỉ mỉ như bụi, việc gì cũng  , đan dược luyện  đều là thượng phẩm, còn phát miễn phí cho   trong tông môn.
 bản  đại sư tỷ thì liên tục gác  chuyện tu luyện.
Nhược Anh đáng thương  , dù đang uống linh đan cũng  quên lè lưỡi nhỏ hồng hồng  ,   vẻ mê hoặc lòng .
Trong lòng  như  ngọn lửa bừng bừng thiêu đốt,  vung tay c.h.é.m thẳng  miệng nàng , lập tức khiến  bộ răng trắng như ngọc của nàng  vỡ vụn.
Nàng  “oa” một tiếng bật , phun  đầy miệng răng, gương mặt vốn hoa nhường nguyệt thẹn trong nháy mắt  co rúm  như một lão bà.
Bây giờ  thuận mắt hơn hẳn.
Ngay lúc đó,    tiếng lòng của nàng  vọng  trong đầu.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“Tư Mệnh! Chuyện gì ! Cái con Vi Sinh  ở  chui  thế? Sao  mạnh như quỷ ?!”
Khi  tát nàng   ,  nhét  miệng một viên ngọc  khả năng  tâm.
Tư Mệnh? Chẳng  Tư Mệnh là vị thần chuyên  mệnh cách cho  phàm ở thiên giới ?
Vì  Nhược Anh   thể trực tiếp truyền thần thức giao tiếp với ?
Ta    lời đáp của Tư Mệnh, chỉ  thấy Nhược Anh  gào lên:
“Sao  tra   mệnh cách của con tiện nhân ! Nếu ngươi dám giở trò với ,  sẽ để phụ quân  diệt sạch cả cái chức Tư Mệnh bé nhỏ của ngươi!”
Phụ quân? Nghe cứ như là một vị thần nữ từ thiên giới .
Ta còn  kịp suy nghĩ nhiều, thì các sư  thấy  đánh Nhược Anh đến mức , cuối cùng cũng để cảm xúc lấn át lý trí, đồng loạt lao đến tấn công .
 chỉ trong chốc lát,   khiến bọn họ ngã trái ngã ,  ai đỡ nổi một chiêu.
Nhược Anh    rút  một tờ phù lục, dùng pháp lực đốt cháy nó.
Chỉ chốc lát , một ông lão tóc bạc xuất hiện  mặt .
Thấy các  tử  la liệt,    sang bộ dạng thảm hại của tiểu sư , vị trưởng lão chấp pháp giận dữ quát lớn:
“Nghiệt đồ! Ngươi  dám   loại chuyện trời  dung, đất  tha như thế ! Hôm nay   thanh lý môn hộ—”
Còn  kịp  dứt câu, thanh giới xích trong tay ông     c.h.é.m đứt một cách dứt khoát.
Trưởng lão chấp pháp biến sắc, hoảng hốt:
“Ngươi… ngươi  đột phá Nguyên Anh kỳ ? Sao   thể tiến bộ nhanh như ? Ngươi đúng là một con quái vật!”
3.
“Đại sư tỷ của  ? Mau , lão già khốn kiếp!”  gầm lên, cơn lửa trong lòng cháy bừng bừng, thiêu đến tận não.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-su-ty-mat-ta-tan-sat-toan-bo-tong-mon/2.html.]
Thấy  sắp nổi điên mà xông lên  nữa, trưởng lão chấp pháp mặt cắt  còn giọt m/á/u, run rẩy ném cho  một khối Lưu Ảnh Thạch, lắp bắp:
“Tự ngươi xem ! Xem xong thì đến chịu phạt!”
Trong Lưu Ảnh Thạch là một cảnh tượng vô cùng ô uế, khiến    nỡ .
Đại sư tỷ và một con hắc xà đang hoan lạc ngay  đất trong phòng luyện đan, quấn quýt điên cuồng, chẳng phân trời đất.
Con hắc xà khi thì hóa thành , khi thì biến về  rắn, còn đại sư tỷ thì sắc mặt vặn vẹo, tiếng rên rỉ d/â/m đãng  ngừng vang lên.
Trưởng lão chấp pháp thấy   đờ , liền   nỗi đau  khác: “Sao? Giờ thì ngươi tin ? Đại sư tỷ của ngươi  bôi nhọ thanh danh cả tông môn, công khai hoan lạc với yêu nhân Ma tộc. Đã  xử tử theo quy tắc của Lăng Vân Tông .”
Ta lạnh lùng  lão, khẽ dùng lực bóp nát Lưu Ảnh Thạch thành bụi, :
“Đó   là đại sư tỷ của .”
Đám sư    đánh ngã lúc   lượt bò dậy, tụ  bên tiểu sư  m/á/u me đầy mặt, lớn tiếng yêu cầu  cho nàng  một lời công bằng.
Nhị sư  hằm hằm :
“Vi Sinh, đừng cứng đầu cứng cổ nữa! Tai  mắt thấy, Lưu Ảnh Thạch  bao giờ sai!”
Ta  nhạt: “Lưu Ảnh Thạch thì đúng là  giả, nhưng ai chứng minh   trong đó là đại sư tỷ của ?”
Nhị sư  khinh khỉnh  :
“Ngươi tưởng chúng  đều ngu hết chắc? Sau khi tiểu sư  phát hiện, lập tức bẩm báo với sư tôn, chính sư tôn đích  bắt gian tại trận. Không  đại sư tỷ của ngươi thì còn là ai?”
Ta  thẳng  mắt :
“Lục Mặc Sinh, trăm năm tình nghĩa, chẳng lẽ ngươi   Sương Ly đại sư tỷ là  thế nào ?”
Nhị sư  và đại sư tỷ cùng  tông môn từ nhỏ, thanh mai trúc mã. Dù đại sư tỷ  từng , nhưng    đại sư tỷ   cảm tình với .
Lúc  thấy  trở mặt vô tình, lòng   khỏi đau đớn  cho đại sư tỷ.
Ánh mắt nhị sư  lạnh như băng:
“Biết   mặt khó  lòng. Ai    lưng chúng  nàng    gì? Trong chỗ ở của nàng  còn tìm thấy  nhiều đan dược xuân dược.”
Tay  siết chặt, trong lòng gào thét: Là ai ? Thủ đoạn quá độc ác!
Tiểu sư  cũng tức tối hét lớn:
“Chưa hết ! Trong dược thiện mà nàng  đưa cho sư tôn, cũng  loại thuốc dơ bẩn đó! Kinh tởm đến mức ngay cả sư tôn mà nàng  cũng  buông tha!”
Lòng  chợt siết : “Là sư tôn  ?”
Tiểu sư  la lên: “Chứ còn ai nữa! Cũng may là nàng   xuống tay với ! Lúc nào cũng đối  với bọn , hóa  là thèm khát  thể bọn , đúng là đồ d/â/m phụ!”
Lời   dứt, bỗng cảm thấy m/á/u tanh trào lên miệng, phun  một vật, là lưỡi của chính .
Hắn kinh hãi gào rú.
Ta lạnh lùng :
“Miệng bẩn như ,  giúp ngươi moi lưỡi  rửa sạch một chút.”
Nhị sư  giận dữ hét lớn:
“Hứa Vi Sinh! Ngươi thật sự  vì Hứa Song Ly mà phản bội tông môn ?! Hôm nay ngươi  tay tàn hại đồng môn, sẽ  còn ai cứu  ngươi nữa !”
Ta là   đại sư tỷ nhặt về.