Cho đến một ngày nọ, một nữ tử áo hồng lạc bước  vùng đất cấm .
Nàng  tu vi yếu ớt, nhưng    mang pháp khí cực mạnh, hẳn là  đến từ Thiên giới.
Nàng :
“Ta là con gái của Thiên Đế, tên là Thiên Anh, đến đây là vì…”
 khi  thấy gương mặt , nàng bỗng đỏ bừng mặt:
“Ngươi là nam  nữ ? Sao   đến thế?”
Ta :
“Ngươi  thuộc về nơi . Chẳng lẽ phụ quân ngươi  từng  rằng, đây là lãnh địa của ? Thiên giới   quyền can thiệp  Quỷ Vực.”
Thế nhưng nàng vẫn cứ dây dưa  dứt,  đành lệnh cho một yêu vương  trướng tiễn nàng rời khỏi.
Không ngờ  đó nàng còn   thêm vài .
Ta cảm thấy thật vô vị, vốn từ  lâu , nhân – thiên dùng sức mạnh dương khí tu luyện,
còn quỷ – yêu – ma thì tu hành nhờ âm khí.
Đôi bên  can thiệp , như  mới giữ  sự cân bằng giữa tam giới.
Hơn nữa, việc  là nam  nữ thì  liên quan gì?
Chẳng lẽ nàng    chư thần chư ma đều  thể  cả  nam lẫn  nữ, chỉ tùy  hình thái họ quen sử dụng mà thôi.
Ta tưởng  chuyện sẽ cứ thế kết thúc.
 
Nào ngờ  một ngày, một luồng sáng trắng chói lọi xé trời giáng xuống Quỷ Vực.
Đó là Chiến Thần tân nhiệm.
Nghe  phụ  và mẫu  của  là hai chiến thần mạnh nhất của thiên giới, nhưng vì tình cảm rạn nứt mà cả hai đều vẫn lạc.
Trước lúc chết, họ  dốc hết tu vi truyền cho .
Thế nên sức mạnh của  cường đại  tưởng.
Đáng tiếc… đầu óc  quá ngốc.
Chiến thần trẻ tuổi   tầng mây, khí thế ngút trời, tay xé  gian, bên cạnh là Thiên Anh đang nức nở.
“Chính    nhục , khiến tiên lực của   nhiễm quỷ khí,  thể tiếp tục tu luyện!”
Ta thấy buồn :
“Ta  nhục ngươi bao giờ? Ngươi tư chất kém, linh căn  yêu khí ăn mòn, liên quan gì đến  khác?”
Thiên Anh gào  ăn vạ, còn chiến thần thì giận dữ quát lớn:
“Yêu nghiệt nhỏ nhoi, gan lớn dám xúc phạm đến Thiên Anh Đế Cơ! Hôm nay  sẽ khiến ngươi hồn phi phách tán!”
Hắn lao đến tấn công, nhưng  đánh giá thấp .
Trận chiến kéo dài suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng  bại trận, còn  cũng  trọng thương.
Thương thế ,  ba trăm năm cũng  năm trăm năm mới  thể khôi phục.
Trong lúc thế trận giằng co  dứt, Thiên Anh  bước , nở nụ  quyến rũ, tay cầm theo bảo hồ lô thượng phẩm của Thiên giới.
Nàng  :
“Giờ thì   thể thu ngươi  . Từ nay về , ngươi sẽ là sủng vật của .”
6.
Ta   rõ, một khi  bảo hồ lô hút ,  sẽ trở thành con rối linh trí hỗn loạn,  còn là chính  nữa.
Ta dốc  lực đánh trọng thương Thiên Anh, nàng  hoảng hốt hét lên cầu cứu chiến thần, nhưng chỉ thấy khuôn mặt lạnh như băng của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-su-ty-mat-ta-tan-sat-toan-bo-tong-mon/5.html.]
“Ngươi lợi dụng … chỉ vì chuyện nhỏ thế ?” chiến thần nghiến răng ken két, giận dữ .
“Ngươi   sức mạnh của  là để bảo vệ tam giới, chứ   để  công cụ cho ngươi?”
Thiên Anh vẫn cứng miệng:
“Sao    mạnh như ? Là ngươi quá yếu thôi!”
Thấy chiến thần   tiếp tục  con rối của  nữa,  lập tức tung  một kích trí mạng đánh về phía nàng .
Một kẻ như , nếu để sống sót, chính là tai họa cho cả tam giới.
Ngay khoảnh khắc đó, một pháp y màu vàng từ trời rơi xuống, phủ lên  Thiên Anh.
Nàng  bật  ha ha:
“Phụ quân của    tay ! Giờ ngươi còn ngoan ngoãn  chó của , vẫn còn kịp đấy!”
Một bàn tay khổng lồ từ thiên giới giáng xuống đánh về phía .
Ta  rõ với thương thế hiện tại,  khó lòng chống đỡ, nhưng vì Quỷ Vực,  vẫn giơ tay lên nghênh chiến.
Chỉ trong một khắc, luồng xung lực mênh m.ô.n.g đánh tan hồn phách , nhưng bàn tay thần thánh  cũng   đánh vỡ.
Ngay lúc đó, bên cạnh , chiến thần cũng giơ tay lên chống đỡ cùng .
Miệng  trào m/á/u, lúng túng :
“Là  quá ngu… Mẫu  từng bảo tính cách  của  sớm muộn gì cũng   khác lợi dụng… Giờ thì… coi như trả  ngươi .”
Mà ngay bên cạnh chúng  — Thiên Anh —  hóa thành tro bụi, tan biến khỏi thế gian.
Trận đại chiến năm đó, chiến thần và quỷ vương cùng lúc ngã xuống, Thiên Đế trọng thương,
Còn cô con gái nhỏ của ông  gần như hồn phi phách tán, chỉ còn  một tia tàn hồn.
Ai  thể ngờ, tất cả chỉ bắt đầu từ vài lời khiêu khích tầm thường?
Tam giới mất  ràng buộc, nhanh chóng rơi  hỗn chiến.
Cả đại địa vỡ vụn, thiên giới và Quỷ Vực đều chịu tổn thất nặng nề.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Còn  thì ?
Ta    mặt đất tăm tối , nơi chôn vùi pháp  của .
Ta hút lấy âm khí trong trời đất, lặng lẽ tái tạo  chính .
Thời gian quá lâu… đến mức  quên mất  là ai.
Cho đến khi  hít thở bầu  khí mới mẻ  nữa, mở mắt ,  đầu tiên   thấy là khuôn mặt thanh tú, trắng như trăng non của đại sư tỷ.
“Sao một đứa bé  ở đây một ?”
Đại sư tỷ kinh ngạc  , tay khẽ xoa mái tóc rối bù của .
Ta… nhớ đại sư tỷ  bao.
“Ngươi  gì ? Trận chiến ở Lăng Vân Tông khiến gần như cả tông môn nổ tung, ngay cả chưởng môn Linh Hư Tiên Tôn cũng trọng thương, vô   tử tử vong.”
“ mà, Hứa Vi Sinh     mạnh đến ?
Nghe  Linh Hư Tiên Tôn cũng chỉ còn một bước là phi thăng mà.”
“Thôi đừng nhắc nữa… Linh Hư Tiên Tôn tính tình quá hiền lành,   vì bảo vệ tiểu  tử mà mới  nông nỗi  đấy.”
Ta ôm một lá cờ đỏ  cuộn ,  trong  lâu nhộn nhịp  qua kẻ , lặng lẽ  kể chuyện.
Trong  lâu, giữa tiếng  lao xao, khắp nơi đều đang bàn tán về chuyện xảy  hôm đó tại Lăng Vân Tông.
“Cả Tiên Minh bây giờ đều đang truy tìm tàn hồn của Hứa Vi Sinh,   là  nghiền nát hồn phách nàng .”
“ mà rốt cuộc là vì  Hứa Vi Sinh    chứ?”
“Đừng nhắc nữa, là vì ghen tị với tiểu sư  của nàng   sủng ái quá mức.”