Lâm Hàn Phong lúc đầu  chút  vui, thường than phiền với : "Ta khó khăn lắm mới  cơ hội mời   ngoài, thế mà   dắt theo cái đuôi, thật là mất hứng."
 
 khi Đinh Niệm Từ cố ý  thiết với , ánh mắt   nàng dần dần lộ  vài phần cảm mến khó tả.
 
Sau đó, những món đồ mà  đưa đến phủ Đinh đều chuẩn  hai phần,  còn là của riêng  nữa. Ta nhận  sự  đổi kỳ lạ , bèn cố ý thăm dò  mặt hai  họ.: "Công tử họ Lý ở phía tây thành là   phẩm chất cao quý,  cưới    thê tử, mẫu  nhờ  hỏi xem Niệm Từ  bằng lòng ?"
 
Đinh Niệm Từ ngẩn ,  "bụp" một tiếng quỳ xuống dập đầu với , giọng  đầy tủi  van nài: "Có  tỷ tỷ trách Niệm Từ cứ quấn quýt lấy tiểu Hầu gia ? Xin tỷ tỷ nguôi giận, đừng đuổi Niệm Từ  mà, cả đời  Niệm Từ chỉ   hầu hạ bên cạnh tỷ tỷ và tiểu Hầu gia, dù   nha  quỳ gối hầu hạ cũng !"
Chưa kịp để  phản ứng, Lâm Hàn Phong  vội vàng đỡ nàng dậy. Khi  nắm lấy cánh tay nàng, nàng liền kêu "á" một tiếng đau đớn,  vội vàng rụt tay về.
 
Lâm Hàn Phong lập tức vén tay áo nàng lên,  thấy những vết bầm tím lớn  da thịt, mặt  tối sầm .
 
"Đinh Thiển Trúc, Niệm Từ là biểu  của nàng,  nàng  thể đối xử tệ bạc với nàng  như ? Nàng bây giờ chẳng khác gì những nữ nhân độc ác, xảo quyệt trong hậu viện !"
 
Trái tim  chìm xuống,   cho rằng  lén lút hành hạ Đinh Niệm Từ. Bao nhiêu năm quen , hóa  trong lòng    là một nữ nhân độc ác đến  ?
 
Đinh Niệm Từ yếu ớt ngả  lòng , vội vàng giải thích rằng những vết thương    liên quan gì đến , nhưng nàng càng tỏ  yếu đuối nhẫn nhịn, Lâm Hàn Phong càng tin rằng  là  nhẫn tâm.
 
Ta  thể nào biện minh  cho bản , chỉ  thể trơ mắt  bọn họ cưỡi ngựa bỏ , bỏ   một  giữa nơi hoang vu, mặc cho  sống chết.
 
Ta đành  từng bước khó nhọc  bộ về nhà. Trên đường về,  suýt chút nữa  một tên lang thang  nhục, may mắn gặp  đội tuần tra  bụng đưa  về.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ta-ga-cho-bao-quan-tieu-hau-gia-phat-dien-roi/2.html.]
Lúc ,  mới nhận  rằng, mười năm tình cảm của  và Lâm Hàn Phong   thể chống   vài lời gièm pha của  khác, thật là nực ."
 
Chiếu chỉ phong   quý tần sẽ  đưa đến trong ba ngày tới. Ta dặn dò mẫu   nhiều  đừng  ồn ào, chỉ cần theo lệ mà chuẩn   thứ trong phủ là .
 
Sáng sớm hôm , Lâm Hàn Phong  vội vã đến tìm , phía  còn  Đinh Niệm Từ với vẻ mặt đầy lo lắng.
 
Thấy sắc mặt  vẫn bình thường, Lâm Hàn Phong thở phào nhẹ nhõm, đưa tay  kéo : "May mắn là nàng   chọn, Nộn Nộn,   quả thực  khiến nàng chịu uất ức ,   Niệm Từ cảm ơn nàng!"
 
Ta nghiêng  lùi , tránh né bàn tay của . Hắn ngẩn , vẻ mặt  chút  vui: "Nộn Nộn,   hạ  đến mức  , nàng còn  thế nào nữa? Việc cho nàng  cung tham gia tuyển chọn chẳng qua chỉ là kế tạm thời, giờ nàng  toại nguyện  loại , còn  mặt lạnh với ai ?"
 
Đinh Niệm Từ thấy  liền nức nở quỳ xuống  mặt , nước mắt tuôn rơi: "Tỷ tỷ,   tỷ tỷ giận   chiếm mất vị trí chính thê của tỷ tỷ, Niệm Từ nguyện ý trả  vị trí cho tỷ tỷ, chỉ cần tỷ tỷ đừng giận tiểu Hầu gia nữa,  thật sự  yêu tỷ tỷ mà..."
 
Lời nàng còn  dứt   Lâm Hàn Phong cắt ngang: "Niệm Từ ngốc,   ở đây, nàng sẽ  bao giờ  chịu uất ức."
 
Lâm Hàn Phong thương xót ôm nàng  lòng,  nhíu mày  : Ta   ,  sẽ cưới nàng, nhưng Niệm Từ dù  cũng bước  cửa  nàng một bước, vị trí chính thê đương nhiên  là của nàng , nàng chỉ là một tú nữ  loại,  thể  quý  của Hầu phủ   là may mắn lắm , rốt cuộc nàng còn gì  hài lòng?"
 
Ta lạnh lùng  nam nhân  mặt,  thể nào hiểu nổi, Lâm Hàn Phong  đây yêu thương  hết lòng,  giờ  trở nên đáng ghét đến ?
 
"Chuyện hôn sự của Thiển Trúc tự  trưởng bối trong nhà quyết định, gả cho ai cũng  liên quan đến tiểu Hầu gia."
 
Lâm Hàn Phong thấy thái độ của  kiên quyết, sắc mặt  càng trở nên khó coi, lời  cũng càng thêm vô tình: "Được,   xem thử,  nhà nào dám cưới cái thứ mà   chán chê!"