Rất lâu ,  thấy tiếng hô hấp đều đặn của ,  mới lấy hết dũng khí, khẽ chạm tay  lồng n.g.ự.c rắn chắc của , nhỏ giọng thăm dò: "Hoàng thượng? Ngài ngủ  ?"
 
Lòng  thấp thỏm  yên, chuyện   khác xa với những gì các ma ma dạy về chuyện thị tẩm ?
 
Ta vô thức khẽ than một tiếng, nam nhân bên cạnh liền như mãnh thú thức giấc, lật  chống tay   , ánh mắt sâu thẳm như  nuốt chửng   trong. 
 
Giây tiếp theo, lồng n.g.ự.c rắn chắc của  dán chặt   , cơ bắp cuồn cuộn     ngừng run rẩy, hai bàn tay to lớn ôm lấy eo ,  thở nóng rực phả  bên tai: "Tiểu yêu tinh, đây là nàng tự tìm đấy nhé!" 
 
Ta mơ màng mặc    gì thì , dần dần mất  ý thức, bên tai chỉ còn văng vẳng tiếng gầm khẽ đầy nhẫn nhịn của . 
 
Không  qua bao lâu,  mới thoả mãn buông tha cho . Ta  còn sức lực, lật  ngủ  , nhưng    kéo dậy: "Ngoan, lát nữa ngủ cũng ." 
 
Ánh đèn trong phòng lay động,  dụi dụi mắt, thấy Tiêu Hoài Nhân cầm hai ngọn nến long phượng to bằng bắp tay. 
 
"Đây là...?" 
 
Hắn cưng chiều xoa đầu : "Trẫm   dân gian khi cưới thê đều đốt một ngọn nến, đến tận sáng, trẫm cũng  vì nàng đốt nến suốt đêm." 
 
Nhìn thiếu niên mặt đỏ ửng  mặt, lòng  vô cùng cảm động, liền gật đầu thật mạnh. Một bậc đế vương cao cao tại thượng,  mà  dùng lễ nghi phu thê đối đãi với . 
 
Ta   vì     , nhưng vẫn nguyện đắm chìm trong sự sủng ái ngắn ngủi . Ngày hôm ,  xoa xoa cái eo mỏi nhừ, khó khăn  dậy. 
 
Phía bên  giường  lạnh lẽo. Cung nữ bên cạnh  tươi bước đến hầu hạ: "Chúc mừng nương nương,  mới  sủng hạnh   tấn phong, giờ   là Quý phi nương nương do chính hoàng thượng sắc phong  ạ! Nương nương, đây đúng là vinh sủng  từng  trong hậu cung!"
 
Sau khi  về nhà, đủ loại khen tặng vang lên bên tai .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ta-ga-cho-bao-quan-tieu-hau-gia-phat-dien-roi/6.html.]
“  đó,    lúc đó còn  ầm ĩ lên ghê lắm, Tiểu Hầu gia Lâm  hưởng phúc tề gia, còn mơ tưởng Quý phi nương nương   cho  nữa cơ đấy!” 
 
“Thật là mơ mộng hão huyền, ai đời  bỏ cái chức Quý phi nương nương để chạy đến   cho  chứ?” 
 
Tiếng bàn tán của đám đông vang lên như những nhát d.a.o sắc lẹm, từng chút từng chút một cứa  lòng Lâm Hàn Phong. 
 
Hắn mặt mày xanh mét, cùng  nhà trong phủ tiến đến hành lễ  mặt , hạ giọng, đầy vẻ  cam tâm hỏi: “Nộn Nộn, nàng chỉ vì chút vinh hoa phú quý  mà nhẫn tâm vứt bỏ tình nghĩa bao năm của chúng  ?” 
 
Ta liếc  Đinh Niệm Từ đang quỳ bên cạnh , trâm ngọc đầy đầu, ngọc bội leng keng, chỉ cảm thấy lời Lâm Hàn Phong  thật vô liêm sỉ. 
 
Hắn  cùng  khác tâm đầu ý hợp, thì lấy tư cách gì mà đến trách móc  bội bạc? 
 
Ta  khẩy, ghé sát tai , từng chữ từng chữ hỏi: “Tiểu Hầu gia hà tất  giả vờ vô tội  mặt bổn cung, tất cả những chuyện  đều là do ngươi ban tặng, lẽ nào ngươi   vì  bổn cung  sủng ái ?” 
 
Trong mắt  hiện lên một tia hoang mang.
 
“Hoàng thượng thích nhất là chiếc váy lam hồ mà bổn cung mặc khi  đầu tiên gặp mặt.”
 
Hắn kinh ngạc trợn tròn mắt, miệng lẩm bẩm: “Không thể nào… rõ ràng …” 
 
Ta lạnh lùng ngắt lời : “Tiểu Hầu gia, bổn cung giờ  là phi tần của hoàng thượng, những chuyện cũ   nhất đừng nhắc , kẻo rước họa  .”
 
Lâm Hàn Phong còn   thêm gì đó, nhưng  Đinh Niệm Từ kéo . Nàng  một tay ôm bụng, vẻ mặt khó chịu buồn nôn, ai  cũng  là   thai.
 
Ta nhếch môi, chúc mừng bọn họ: “Chúc mừng Tiểu Hầu gia, nhanh    tin vui, Lâm gia   nối dõi !”
 
Trước đó còn thề thốt hứa  khi cưới sẽ  chạm  nàng , giờ   thai, thật nực .