Vừa thấy ,  liền túm chặt song sắt, trong mắt đỏ ngầu, cháy rực nỗi hận chẳng thể tin:
 
“Trong phủ của  chỉ  ngươi … là ngươi mật báo!”
 
“Vân nhi,   đối  với ngươi như thế, cả đời   ngươi  phản bội ? Chẳng lẽ ngươi    Hoàng hậu ?!”
 
Ta lạnh lùng  .
 
“Trong phủ của ngươi chỉ Thái tử phi mới , mà Hà Dao hiện đang trong ngục.”
 
“Cái gì tiền kiếp kiếp ? Phế Thái tử e là mấy ngày nay chịu đả kích quá lớn, hóa điên .”
 
“Phế Thái tử! Ha ha ha… Phế Thái tử…”
 
Tiếng gào của Hạ Quy Tịch dần biến thành tiếng ,   nước mắt, ngã vật xuống nền đất nhơ nhớp. 
 
Hoàn  thối nát.
 
Ta bình thản xoay  rời .
 
Một kẻ bạc tình tuyệt nghĩa như thế,  gì đáng chất vấn ? 
 
Dù giờ  c.h.ế.t,  cũng chỉ  thể mừng.
 
Trước khi rời ngục,  tiện đường ghé  Hà Dao.
 
Nàng     điên loạn, miệng lảm nhảm  là Thái tử phi tôn quý, trong bụng  con của Thái tử.
 
Ngục   với :
 
“Đứa nhỏ  sớm   phế Thái tử một cước đá bỏ.”
 
“Còn  chuyện ?”
 
“Nghe  vì nàng   giữ  với thị vệ, phế Thái tử cho rằng đứa nhỏ   của ,  ô nhục huyết mạch hoàng gia.”
 
Ta  nữ nhân điên dại, miệng chảy dãi vẫn lẩm bẩm “đứa nhỏ”, chậm rãi rũ mi mắt xuống.
 
Mẫu , con  báo thù cho  .
 
12
 
Mạng Tạ Trường Trinh lớn, nhát kiếm   lấy  sinh mệnh . 
 
Vài ngày   tỉnh .
 
Chàng thương thế nặng, Thánh thượng ban ít đồ, bảo  tĩnh dưỡng.
 
Sang xuân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ta-ga-cho-thai-giam-tien-phu-trong-sinh-hoi-han-roi/10.html.]
 
Tơ lụa thượng hạng  kinh,  mua ít về, lấy chuỗi hồng ngọc  đứt ngày  , định xâu .
 
Tạ Trường Trinh tựa  giường,  tủm tỉm   se chỉ, khiến  tức giận đưa cả khay cho :
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Chàng  .”
 
Chàng đếm  hạt:
 
“Chỉ  96 hạt thôi ? Thiếu đến 12 hạt lận.”
 
Ta    tìm đủ  sót, để trọn vẹn tâm ý mà tổ mẫu  lưu  cho . 
 
 trọn vẹn    , chẳng cần gửi gắm tất cả  đó.
 
Nên  mỉm  an ủi:
 
“Chín mươi sáu đồng âm ‘cửu lưu’ (mãi ở ), chẳng    ?”
 
Động tác trong tay  khựng ,  :
 
“Vậy nếu  xâu ,  thể giữ nàng ở  mãi ?”
 
“Chàng cứ thử xem.”
 
Chàng nâng niu từng hạt mà xâu, đeo lên tay , bỗng khẽ :
 
“Khi  hôn mê, dường như  nàng gọi tên …”
 
Chóp tai  ửng đỏ.
 
“Có thể gọi  một  ?”
 
“Là Tạ Trường Trinh,  Trường Trinh, hoặc là… phu quân?”
 
Ta cố ý trêu chọc:
 
“Phu quân, phu quân, phu quân?”
 
Tai  đỏ rực, mím môi  :
 
“Thì  là trêu ! Đợi  khỏe , nhất định  tha cho nàng.”
 
Ta nắm lấy bàn tay trắng trẻo, gân cốt phân minh của , khóe môi cong lên .
 
“Ta chờ .”
 
(Hoàn văn)