Ta giật mạnh thoát khỏi tay nàng.
 
Nào ngờ nàng  bỗng dưng ngả ngửa  , khóe môi khẽ cong, gương mặt kiều diễm như hoa hé lộ vẻ kinh hoàng:
 
“A!”
 
Ta hoảng hốt  kéo nàng dậy.
 
 nàng   hất tay  , mượn lực xé đứt chuỗi hạt  cổ tay .
 
“Bốp” một tiếng, chuỗi ngọc đỏ bung vỡ.
 
“Hà Tương Vân, ngươi  gì ?!”
 
Hạ Quy Tịch lao tới, đỡ lấy Hà Dao ngã xuống, ngẩng đầu, từng chữ từng chữ chất vấn :
 
“Tại   đẩy nàng ?!”
 
Ta chỉ ngây   chuỗi hạt vỡ tung  mặt đất.
 
Hắn giận dữ:
 
“Mau xin  Dao Dao!”
 
Ta bừng tỉnh, vành mắt đỏ hoe:
 
“Ta  hề đẩy nàng, tại   xin ?”
 
Thấy giọt lệ trong mắt ,  khựng  một thoáng đau nhói.
 
 ngay  đó, Hà Dao  kéo  trở về.
 
“Đại tỷ  cố ý đẩy … tỷ  chỉ là  vui vì  sắp gả cho thái tử ca ca thôi.”
 
Giọng nàng  nghẹn ngào xen lẫn tiếng , nhưng cố nặn  nụ , giấu bàn tay   lưng.
 
“Không  , Dao Dao  đau…”
 
Hạ Quy Tịch giật mạnh tay nàng , thấy  da  xước rớm m.á.u, liền   với ánh mắt thất vọng:
 
“Hà Tương Vân, ngươi     thế ,  giờ  trở thành kẻ ác tâm hại ?”
 
“Mau xin  Dao Dao, việc  sẽ coi như  từng xảy .”
 
Ta chỉ cúi đầu lặng lẽ nhặt những hạt ngọc rơi vãi  đất, chẳng  một lời.
 
Thấy   đếm xỉa,  nổi giận đùng đùng, hất văng một nắm hạt ngọc trong tay .
 
“Bổn thái tử bảo ngươi xin  nàng !”
 
Chuỗi hạt lăn rơi lộp bộp.
 
Ta nhào tới, ngã quỵ xuống đất cũng  kịp giữ , đầu gối rớm m.á.u đỏ thẫm.
 
Trơ mắt  chúng rơi hết xuống hồ, gợn lên từng vòng sóng tuyệt vọng.
 
Chuỗi ngọc đỏ  là quà tổ mẫu tặng  năm   lễ cập kê. 
 
Trên giường bệnh, bà  ho  m.á.u  :
 
“Vân nhi, bao năm nay phụ  con sủng ái Sở di nương, mẫu  con và con đều chịu ủy khuất… Bà chẳng còn gì để  cho con, chỉ  chuỗi ngọc đỏ truyền gia … Con hãy mang theo nó, phụ  con sẽ vì nể mặt bà mà che chở cho con suốt đời.”
 
Những giọt lệ to tướng rơi xuống đất.
 
Ta run rẩy ngẩng đầu  Hạ Quy Tịch:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ta-ga-cho-thai-giam-tien-phu-trong-sinh-hoi-han-roi/3.html.]
“Nàng  bẻ gãy chuỗi hạt của , mà   bắt  xin … Dựa  cái gì? Dựa  cái gì chứ?!”
 
“Ngươi đẩy Dao Dao ngã, bổn thái tử  trị tội ngươi  là ân điển !”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Ta ngây    thật lâu, cuối cùng gượng  ngơ ngẩn:
 
“… Được,  xin .”
 
Cắn răng chịu đựng cơn đau ở đầu gối,  cúi đầu  lời xin  với Hà Dao.
 
Sắc mặt Hạ Quy Tịch dịu  đôi chút, đưa tay đỡ :
 
“Thế mới . Chỉ là một chuỗi hạt vụn vặt thôi, trong khố phủ của  thứ  hơn vô . Dao Dao lỡ tay  đứt, bổn thái tử mai  bồi cho nàng một chuỗi khác là .”
 
Ta né tránh bàn tay , cố nén đau đớn ở đầu gối, sắc mặt trắng bệch, chống tay   cây chậm rãi  lên.
 
Khom lưng, từng hạt một nhặt nốt  ngọc còn sót , trân quý nắm chặt trong tay.
 
“Không cần. Thái tử điện hạ cao quý tôn vinh, tiểu nữ hèn mọn, nào dám trèo cao những thứ của ngài?”
 
Nói xong,  khập khiễng bỏ .
 
Hạ Quy Tịch ngây   bóng lưng xa cách của , tim bỗng như  kim châm, đau nhói dày đặc.
 
Hắn dường như…   sai điều gì đó.
 
4
 
Hôn kỳ từng chút một tới gần 
 
Kinh thành   đều truyền:
 
“Đích nữ của Phiêu Kỵ tướng quân   gả cho hoạn quan, đúng là nhục nhã!”
 
“Ta thấy nàng  với tên hoạn quan đó từ nhỏ  là thanh mai trúc mã,  hầu hạ cũng cam tâm tình nguyện thôi chứ gì? Nếu thật còn  giữ tiết tháo,  sớm treo cổ c.h.ế.t !”
 
Sở di nương cùng Hà Dao châm chọc:
 
“Ôi,   đúng là  chổi, đến ngày cập kê thì khắc tổ mẫu mất mạng ngay trong ngày, gả   chẳng khắc phu? Cuối cùng vẫn  tìm kẻ âm khí nặng mà trấn áp.”
 
“Đâu  như Dao Dao nhà , sinh   là mệnh phượng hoàng!”
 
Thấy   thấy, Hà Dao ngạo mạn gấp trăm  ngày , bước tới đẩy mạnh  xuống hồ sen.
 
“Xì, dù  cũng là gả cho tên hoạn quan   thiến, c.h.ế.t  cũng chẳng  cả?”
 
“Đại tỷ, đúng là ngươi  mất hết mặt mũi phủ Phiêu Kỵ tướng quân !”
 
Ta  vớt lên, bệnh nặng một trận.
 
Trong cơn mê man, vô  giấc mơ đều là xâu chuỗi hồng ngọc châu, nhưng thế nào cũng  xâu nổi, mỗi  đều rơi tán loạn đầy đất.
 
“Tổ mẫu, Vân nhi ngay cả chút ký ức cuối cùng  để , cũng  mất …”
 
Ngày đại hỉ.
 
Nha   cận Tiểu Vô giúp  mặc hỷ bào,  nhịn  mà .
 
“Tiểu thư,  vẫn sốt thế , thật sự  gả cho Tạ công công  ? Không còn cách nào khác ư?”
 
“Hay nhờ Thái tử điện hạ cầu xin Hoàng thượng, thu hồi thánh chỉ…”
 
Ta uống thuốc, khẽ thở dài:
 
“Tiểu Vô, những lời hồ đồ   cần  thêm.”