Hai đoàn kiệu hoa cùng lúc rời khỏi phủ Phiêu Kỵ tướng quân.
 
Dọc đường trống gõ rộn ràng.
 
Như kiếp , đường phố chen chúc , tiếng hâm mộ Hà Dao và tiếng chê  nhục mạ  vang lên đồng thời, châm chọc đến cực điểm.
 
Kiếp , Hà Dao  Tạ Trường Trinh hành hạ mà tự vẫn, kiếp   đến lượt  nhận lấy tất cả.
 
Chung quy là phong thủy luân chuyển.
 
Xuống kiệu,  gần như   vững,  gia nhân đỡ qua chậu than, bước  đại điện.
 
Chỉ cảm thấy hết thảy đều vô cùng quen thuộc.
 
Tim đau nhói, thậm chí còn  ảo thanh:
 
“Thái tử phi…”
 
“Nhất bái thiên địa!”
 
“Nhị bái cao đường!”
 
“Hôm nay là đại hỷ của Thái tử, trẫm thật sự vui mừng!”
 
Ta  tiếng giống hệt kiếp , sững ,  thể tin nổi.
 
Sao   giọng của Hoàng thượng…
 
Chẳng lẽ  bệnh quá nặng mà sinh ảo giác?
 
“Phu thê giao bái!”
 
“Phu thê giao bái—”
 
Chủ lễ hô đến  thứ hai,  vẫn   thấy.
 
Xung quanh tân khách bắt đầu xì xào:
 
“Sao thế, Thái tử phi  bái? Chẳng lẽ vui quá hóa ngốc ?”
 
Ta  thấy giọng nam  mặt hạ thấp xuống:
 
“Dao Dao, nàng  thế?”
 
Là Hạ Quy Tịch!
 
Không  ảo giác, mà là  và Hà Dao  đưa nhầm kiệu! 
 
Đây là tội lớn mất đầu!
 
Ta loạng choạng, choáng váng đến cực điểm.
 
Hạ Quy Tịch vội đỡ lấy :
 
“Dao Dao, nàng   ?!”
 
 lúc , gió thổi tung khăn trùm.
 
Hạ Quy Tịch  thấy , đồng tử chấn động co rút:
 
“Sao  là ngươi—”
 
5
 
Tiếng bàn tán rì rầm trong điện bỗng chốc lặng ngắt.
 
Đại điện rơi  yên tĩnh.
 
Chợt   run rẩy cất tiếng:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ta-ga-cho-thai-giam-tien-phu-trong-sinh-hoi-han-roi/4.html.]
“Đây chẳng  là đích nữ của phủ Phiêu Kỵ tướng quân, Hà Tương Vân ?”
 
Trên chính vị, Hoàng thượng đập bàn  phắt dậy, giận dữ vô cùng.
 
“Hoang đường!”
 
“Ngay  mắt trẫm,  xảy  chuyện ly đào hoán tử! Người , bắt kẻ  thế  !”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Hạ Quy Tịch nhíu chặt mày, bước  tỏ vẻ nhân đức:
 
“Phụ hoàng, hôm nay là đại hỉ của nhi thần,  nên thấy m.á.u, chỉ cần để bọn họ đổi  là .”
 
Lại lên kiệu.
 
Kiếp ,  cùng Hạ Quy Tịch  bái thiên địa, bái cao đường, chỉ duy nhất  bái phu thê.
 
Hắn  cứu  một mạng  mặt  , coi như  còn nợ  nữa.
 
Đến phủ Tạ gia.
 
Trong phủ đèn hoa rực rỡ, lễ nghi chu , chỉ là   khách khứa, càng thêm vắng vẻ.
 
Ta và Tạ Trường Trinh bái thiên địa.
 
Đến lúc bái cao đường,   :
 
“Nhà    kết tội, lưu đày biên cương mà c.h.ế.t,  còn cao đường.”
 
Ta đáp:
 
“Vậy thì  bái.”
 
Phụ  đến phủ Thái tử, cho rằng  gả cho hoạn quan là nỗi nhục tổ tông mười tám đời, nhốt mẫu  ở trong nhà,  cho bà  .
 
“Phu thê giao bái…”
 
Khi lễ thành,  ngẩng đầu liền thấy  mắt tối sầm, ngã quỵ xuống.
 
Chỉ  bên tai vang lên tiếng hoảng hốt kinh sợ, như trời sập:
 
“A Vân!”
 
Trong cơn mơ hồ, dường như  thấy Tạ Trường Trinh nghiêm giọng quát hỏi:
 
“Thuốc đều  cho uống, vì  qua hai canh giờ mà vẫn sốt cao  hạ? Lũ lang băm!”
 
Thì , vẫn còn  mong  khỏe  ?
 
Nửa đêm, ánh nến lay động chói mắt,  gắng gượng  dậy,  quanh:
 
“Đây là tân phòng…  ngất xỉu ngay lúc thành …”
 
Tạ Trường Trinh  nghỉ bên bàn  đánh thức.
 
Hắn day day thái dương:
 
“Nàng tỉnh lúc nào ? Ta  gọi đại phu.”
 
Đại phu bắt mạch xong  cơn sốt  lui,  mới thở phào, thưởng bạc cho đại phu  bảo lui về phòng khách đợi.
 
Ta hỏi :
 
“Hôm nay chẳng  hôn lễ của chúng  ,  đại nhân   thường phục ?”
 
“Nàng bệnh, mặc hỷ phục bất tiện để chăm sóc…   gọi Tạ Trường Trinh là .”
 
“ còn  vén khăn hỷ, như    ?”
 
“Gả cho   là sỉ nhục cực lớn với nàng, bái thiên địa là đủ, lễ nghi vốn để dành cho những  trọn vẹn.”