Từng cùng  rửa tay  cơm, từng đích  chế tác trâm vòng vàng ngọc cho …
 
Phu thê trẻ, mười năm sánh đôi.
 
Cuối cùng chỉ là bạc tình bội nghĩa, giẫm đạp  thương tiếc.
 
Ta nhắm mắt, mệt mỏi  từng :
 
“Hạ Quy Tịch, sự tàn nhẫn của ngươi   lĩnh giáo đủ , cầu ngươi… hãy buông tha cho .”
 
Thân thể  cứng đờ, đau đớn dội từ n.g.ự.c .
 
Mắt đỏ lên, điên cuồng gặng hỏi :
 
“Nàng  đùa  ? Nói !”
 
Hà Dao từ xa chạy tới, giọng thị uy:
 
“Thái tử ca ca, thì   ở đây, phụ mẫu còn đang đợi chúng  về dự yến.”
 
Hạ Quy Tịch chỉ đỏ mắt  .
 
Hà Dao đảo mắt, khoác tay , ngầm bấm mạnh  trong cánh tay .
 
“Tỷ tỷ ơi,  lâu  tâm sự , tỷ  dạo cùng  một chút nhé?”
 
“Ta với ngươi   gì để !”
 
Ta hất tay nàng, mặt lạnh  về.
 
Chỉ  nàng  lóc với Hạ Quy Tịch:
 
“Tỷ tỷ ghét  thế ,     sai gì ?”
 
 Hạ Quy Tịch chẳng để tâm, chỉ đuổi theo :
 
“Vân nhi!”
 
Ta hận thấu xương đôi cẩu nam nữ .
 
Bọn họ cướp  hạnh phúc của ,  cũng  để họ  lứa đôi viên mãn.
 
Ta hỏi Hạ Quy Tịch:
 
“Điện hạ miệng  yêu , nhưng   chuyện khiến  đau,  hề  một hành động nào gọi là yêu,  còn dám tin ngươi ?”
 
“Vân nhi! Nếu nàng đồng ý,   thể xin phụ hoàng cưới nàng! Dao Dao  chính, nàng tạm ủy khuất  thứ phi, đến ngày  đăng cơ sẽ nâng nàng lên hoàng hậu…”
 
Hà Dao rốt cuộc  giữ nổi nụ , dữ tợn lao tới.
 
“Nàng  chỉ là một mảnh rách từng gả cho hoạn quan,  Thái tử ca ca  thể lấy nàng?!”
 
8
 
Tạ Trường Trinh   tìm ,  khéo bắt gặp một màn .
 
Hắn nhanh chân bước tới  mặt .
 
“Thái tử phi ăn  thô tục, e là quy củ trong cung  học cho quen, vẫn cần để ma ma dạy dỗ . Nếu ,  ngoài sẽ  mất mặt Thái tử, khiến   chê .”
 
Hà Dao    vặn vẹo: 
 
“Ngươi!”
 
Tạ Trường Trinh  nàng  và Hạ Quy Tịch, lạnh giọng :
 
“Hoàng thượng đích  ban hôn sự, vốn   đạo lý hối cải. Nếu  kẻ vọng tưởng  trái, ắt  trả giá đắt.”
 
Sắc mặt Hạ Quy Tịch u ám như mực.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ta-ga-cho-thai-giam-tien-phu-trong-sinh-hoi-han-roi/7.html.]
Trong xe ngựa  đường hồi phủ,  hỏi Tạ Trường Trinh:
 
“Chàng dám  với Thái tử như ,  sợ  trị tội ?”
 
Hắn rũ mắt, đưa tay nắm lấy tay .
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“A Vân,  uất ức cho nàng . Tin  , sẽ  một ngày   đến.”
 
Ta hỏi:
 
“Chàng chỉ thấy  chịu uất ức, chẳng lẽ  nghi  với Thái tử  gì ?”
 
“Hoài nghi là thứ hại  nhất.”
 
“A Vân,   nghi nàng.”
 
Ta  ánh mắt dịu dàng của , sống mũi bỗng chua xót.
 
Phụ mẫu cho rằng  tính tình lạnh nhạt, ưa giấu giếm, thường xuyên hoài nghi . 
 
Hạ Quy Tịch  đa nghi đến bệnh,  khi  gả cho , nếu   thêm vài câu với thị vệ  thái giám nào,  ắt  nổi giận.
 
Từ  khi tổ mẫu mất,   từng trải qua cảm giác  tin tưởng như  nữa.
 
Người đời đều  hoạn quan  con  cái,  thể khiếm khuyết,  chịu đủ nhục nhằn, tính tình tất sẽ âm u cực đoan, lấy kẻ như  thì chỉ  đường thắt cổ tự vẫn.
 
   thấy, hiện tại thực sự vô cùng  .
 
Chẳng bao lâu,   Tạ Trường Trinh : Thái tử chọc giận thánh thượng,  ngài nổi giận ném chén  vỡ đầu.
 
Hạ Quy Tịch sống , nhưng  còn kém nhẫn nại hơn kiếp .
 
Có lẽ từng  hoàng đế mười năm, quen thói độc tôn, từ xa hoa mà trở về kham khổ thật khó,   thích ứng nổi, cũng  cam lòng chịu  kiềm chế.
 
Đông tới.
 
Mật báo truyền đến, Thái tử phi vì chạm  tranh cất giấu của Thái tử mà  phạt bế môn hối , chẳng khác nào  nhốt  lãnh cung.
 
Trong lòng   hả hê,  dấy lên một tia hiu quạnh.
 
Hạ Quy Tịch và Hà Dao bất hòa, tự nhiên là chuyện .
 
  cưới   mà kiếp  vẫn hằng mong nhớ,  đầy nửa năm  lạnh nhạt đối xử như , đủ thấy  thật bạc tình.
 
Chỉ  một điểm khiến  đặc biệt chú ý.
 
Tuy Hạ Quy Tịch lạnh nhạt Hà Dao, nhưng  thường xuyên lén một  đến phủ Phiêu Kỵ tướng quân, thường là nửa đêm mới về.
 
Ta nhận  hành động của   điều bất …
 
Thế là,  để mật báo truyền tin   ngoài.
 
Gần đến đêm giao thừa.
 
Trong phủ treo đầy lồng đèn đỏ, dán hoa cửa sổ đỏ, khắp nơi rộn ràng vui vẻ.
 
Tạ Trường Trinh từ ngoài trở về, cởi áo choàng lông, hai tay chắp  lưng bước  phòng :
 
“A Vân, đoán xem trong tay   gì?”
 
Ta đang thêu túi hương,  ngẩng đầu  .
 
“Nếu Tạ đại nhân    thưởng,  sẽ chẳng đoán .”
 
Hắn công môi, ôn hoà :
 
“Đêm nay  khi giới nghiêm,  đưa nàng  ngoại thành ngắm pháo hoa, thế nào?”
 
Nghe ,  lập tức đoán liền mấy thứ, tiếc là đều sai cả.