cuối cùng  vẫn dẫn   ngoài thành ngắm pháo hoa.
 
Bên bờ sông, Tạ Trường Trinh lấy  tờ giấy  thấm nước:
 
“Gấp hoa sen giấy thả xuống sông, cầu phúc, thế nào?”
 
“Hoa sen giấy? Ta   gấp.”
 
“Ta dạy nàng.”
 
Hắn ở bên cạnh, dẫn  cùng gấp.
 
Khi thả hai chiếc hoa sen giấy xuống nước cầu phúc,   chiếc hoa tròn trịa của  mà nhịn  nổi bật .
 
Ta trợn mắt:
 
“Chàng  nhạo  ?”
 
Hắn hiếm khi  vui như , chuỗi ngọc đỏ  trán khẽ đung đưa theo.
 
“Thuyền giấy vốn  do hạ nhân gấp, A Vân  đầu gấp      .”
 
Như chợt nghĩ đến điều gì,  khựng  giây lát. 
 
Nụ  dần thu về.
 
“Nàng vốn  thể   phận cao quý, cuộc đời tràn đầy khả năng,  cần  sống cùng , một kẻ hoạn quan hèn hạ. Chỉ vì thánh chỉ ban hôn… A Vân, cùng  ở chung, thật là ủy khuất cho nàng.”
 
Hai chữ “ở chung” khiến  sững .
 
Chợt nhận ,  nửa năm  thành , Tạ Trường Trinh  từng nhắc tới ba chữ “gả”, “cưới”, “hôn”, cũng  bao giờ gọi  là “phu nhân”, thậm chí chẳng hề  lấy nửa phần  cận.
 
Như thể  dám chạm  sự trong sạch, chỉ luôn lảng tránh.
 
Ta khẽ lắc đầu:
 
“Gả cho ,   thấy ủy khuất.”
 
Nói xong, ngay khi pháo hoa “vút” một tiếng bay vọt lên cao,  nhanh chóng trộm hôn  một cái.
 
Mặt nóng bừng.
 
“Từ nay đừng  những lời tự ti tự hạ nữa. Hoạn quan thì  chứ? Ta thích là đủ .”
 
9
 
Tạ Trường Trinh vui đến mức vành tai đỏ bừng, ngẩn ngơ hạnh phúc   nhắc .
 
Ta liền     mấy .
 
Chàng  chỉ ngơ ngẩn thì thầm:
 
“Ta   rõ…”
 
Ta chẳng buồn chiều ,    phố xem những món lạ nhỏ xinh.
 
Chàng  theo  lưng gọi :
 
“A Vân.”
 
“A Vân.”
 
Ta cầm xâu kẹo hồ lô mật ong, bất chợt  đầu, nhón chân vẫy vẫy  mặt  qua đám ,  hỏi:
 
“Muốn ăn kẹo hồ lô ?”
 
Chàng nhịn   đuổi tới, trả tiền cho .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ta-ga-cho-thai-giam-tien-phu-trong-sinh-hoi-han-roi/8.html.]
“Ta thấy nàng vốn     ăn, mà là   trả tiền  chứ!”
 
“Không  ? Phu quân mua đồ cho thê tử là lẽ đương nhiên mà. Ta thấy cuối năm  tiêu nhiều, nên chỉ lấy một xâu kẹo thôi đấy!”
 
Lão bán kẹo :
 
“Phu thê hai  thật là ân ái quá!”
 
Mặt Tạ Trường Trinh đỏ bừng.
 
Không   rằng bao trọn cả gánh kẹo, sai thị vệ mang về phủ chia cho  .
 
Sau đó,  nắm tay  bước  Trân Tu Các, nơi ăn uống xa hoa bậc nhất kinh thành.
 
Ta  từng món ăn tinh mỹ  lượt dọn lên,   ở phủ Phiêu Kỵ tướng quân  cũng  từng xa xỉ thế .
 
“Đây là chỗ  giàu ở kinh thành tiêu khiển,  thật lo cho túi tiền của   chịu nổi.”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“A Vân xứng đáng  hưởng điều  nhất.”
 
Nói xong,   bất an hỏi:
 
“Lời bên bờ sông… còn tính chứ?”
 
Ta  buồn   bất đắc dĩ.
 
“Chàng  gần chút, cúi xuống   .”
 
Chàng  ghé sát,  liền hôn lên môi , nghịch ngợm hỏi:
 
“Lần    ?”
 
“Biết .”
 
Cảm giác mềm mại truyền tới não,   đều tê dại.
 
Tạ Trường Trinh  nhịn  khàn giọng, ôm chặt , hồi đáp bằng một nụ hôn dịu dàng mà dài lâu.
 
“Rắc!” 
 
Một tiếng sứ vỡ vang lên, kéo  bừng tỉnh.
 
Ta vội đỏ mặt tách khỏi Tạ Trường Trinh.
 
Cứ như   chuyện trộm cắp.
 
Khi xưa ở bên Hạ Quy Tịch bao năm,  cũng chẳng ngờ bản   dễ  hổ đến .
 
Ta  về phía phát  âm thanh, xuyên qua rèm gỗ thưa thớt thấy rõ thực khách phòng bên.
 
Người  bàn cạnh chẳng ai khác, chính là Hạ Quy Tịch.
 
Nam nhân bóp nát chén ngọc xanh, đôi mắt đỏ rực như m.á.u, ngước  , gần như sắp bùng nổ đến cực hạn.
 
Hắn nghiến răng ken két:
 
“Hà Tương Vân!”
 
10
 
Đêm trừ tịch,  mà Hạ Quy Tịch,  là Thái tử   ở trong cung. 
 
Tất cả những gì  bày mưu toan tính từ , nay rốt cuộc cũng phát huy hiệu quả.
 
Ta liếc mắt  Tạ Trường Trinh, trong mắt  ánh lên vẻ thấu tỏ  chuyện, khiến  nhịn    bật .
 
Chỉ một động tác     chọc giận Hạ Quy Tịch,  đỏ bừng đôi mắt, rút thanh bội kiếm bên hông, sải bước   bắt lấy .