Trước khi rời ,  còn   cảnh cáo :
 
"Sau  cũng đừng trông mong  sẽ  phòng ngươi. Biết   phận là  ."
 
Hai  rời , Tôn Thấm Hinh còn cố ý ngoái đầu  , ánh mắt đầy khinh thường và khiêu khích.
 
Lưu ma ma tức đến run rẩy cả , còn  thì vẫn bình tĩnh như thường.
 
Chỉ  điều… nha  dìu Tôn Thấm Hinh  thu hút sự chú ý của .
 
Nàng   yên một chỗ, ánh mắt  ngừng d.a.o động.
 
Ta khẽ  trong lòng: quả là một vở kịch .
 
Trước đây ở thanh lâu, Tôn Thấm Hinh giỏi nhất là chiêu lấy yếu đuối để cầu thương hại .
 
Chỉ tiếc, nàng  quá đắc ý,    trong những ngày tháng tối tăm năm xưa,   từng bước từng bước bước lên thế nào.
 
Nếu nàng   diễn,  sẽ theo nàng  diễn cho trọn.
 
Sân khấu hậu viện , luôn cần   hóa trang lên sàn.
 
Còn , giỏi nhất chính là chờ đợi thời cơ.
 
12
 
Lục Nhi  đó, đôi mày cong hếch lên, môi mỏng khẽ mím , dáng vẻ vênh váo kiêu ngạo.
 
Ta  nàng , ánh mắt bình tĩnh. Loại  như thế , hẳn cho rằng  sẽ nhẫn nhịn nuốt giận.
 
“Nô tỳ là Lục Nhi, là đại nha   cận của Tôn cô nương.” 
 
Nàng  bước  vài bước, giọng đầy khinh miệt: 
 
“Hôm nay đến chỉ để truyền một câu.”
 
“Ồ?” Ta  ngẩng mắt lên.
 
“Sau  nếu gặp cô nương nhà , ngươi nên  đường vòng.” 
 
Nàng  ngẩng cao cằm: 
 
“Kính Vương thương yêu cô nương nhà  nhất, đến cả Hoàng hậu nương nương cũng vì  mà bênh vực. Ngươi nếu thức thời thì nên    gì.”
 
Ta   gì, chỉ thản nhiên  nàng . 
 
Điều  dường như khiến nàng càng đắc ý hơn.
 
“Nói cho cùng, vận khí của ngươi cũng  tệ.” 
 
Lục Nhi  lạnh: 
 
“Tên thương nhân nghèo khổ từng dụ dỗ tiểu thư là do  tự tay tìm đến. Tiếc rằng   nhận nhầm , để ngươi thoát một kiếp.”
 
Nàng  lộ  nụ  độc ác: 
 
“ ngươi cũng đừng vội đắc ý. Muốn tìm một gian phu hãm hại ngươi, chẳng  chuyện gì khó.”
 
Lưu ma ma  đến đây, sắc mặt tái xanh, định bước lên phía . 
 
Ta đưa tay ngăn .
 
Lục Nhi thấy  im lặng, tưởng rằng    dọa sợ. 
 
Nàng  hừ lạnh khinh bỉ,   bỏ . 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ta-thay-the-than-the-than-phan-tieu-thu/10.html.]
 
Trước khi  còn  quên ngoái đầu  nhổ một bãi nước bọt: 
 
“Đồ vô dụng!”
O mai d.a.o Muoi
Nhìn bóng lưng kiêu ngạo rời  của nàng ,   sang  với Lưu ma ma:
 
“Thấy , việc tới  đấy.”
 
13
 
Ta lập tức  lễ phục, dẫn theo Lưu ma ma lặng lẽ  theo  Lục Nhi. 
 
Phía   xa, Lục Nhi đang bước những bước nhỏ hướng về phía viện vắng.
 
“Tiểu thư,  chúng    theo tiện nhân ?”
 
 Lưu ma ma hạ giọng hỏi.
 
Ta  trả lời, chỉ  hiệu bà im lặng.
 
Đội thị vệ tuần tra   qua phía , chúng  men theo chân tường đợi thêm một lát. 
 
Đợi đến khi tiếng bước chân   biến mất, Lục Nhi rẽ  một lối nhỏ  . Thời cơ  đến.
 
Ta bước nhanh về phía , rút d.a.o găm  giấu sẵn trong tay áo. 
 
Trong khi Lưu mụ mụ còn ở phía ,   như tia chớp lao đến  lưng Lục Nhi, một tay bịt chặt miệng nàng , tay   do dự đ.â.m thẳng d.a.o găm  lưng.
 
“Ư… Ư ư!” 
 
Lục Nhi vùng vẫy điên cuồng, nhưng nàng    thể là đối thủ của .
 
Ta kề sát tai nàng, giọng lạnh lẽo:
 
“Yên tâm,  sẽ đưa ngươi xuống địa phủ đoàn tụ với chủ nhân của ngươi. Kiếp ,   con ch.ó trung thành của bọn họ nữa nhé.”
 
D.a.o găm nhanh chóng đ.â.m liên tiếp   nàng. 
 
Một nhát, hai nhát, ba nhát… M.á.u tươi phun ,  ấm thấm qua tay áo truyền đến.
 
Sức vùng vẫy của Lục Nhi dần yếu  nhưng đôi mắt nàng  vẫn trợn trừng, đầy kinh hãi. 
 
Ta buông tay,  thể nàng  mềm nhũn ngã xuống đất. 
 
Trước khi c.h.ế.t, hình như nàng    gì đó, nhưng chỉ  thể phát  vài tiếng nấc đứt quãng.
 
Ta lạnh lùng  nàng , cho đến khi ánh sáng cuối cùng trong mắt nàng  biến mất.
 
Ta lấy khăn tay trong tay áo , cẩn thận lau m.á.u  tay. 
 
Những năm qua  việc nặng  rèn cho  sức lực, lúc  phát huy tác dụng,  tay  nhanh  chuẩn,  để  cơ hội cho đối phương.
 
“Tiểu… Tiểu thư…” 
 
Phía  vang lên tiếng Lưu ma ma run rẩy: 
 
“Chuyện …  xử lý thế nào đây?”
 
Ta    bà, thấy bà lão  hơn năm mươi tuổi  đang run cầm cập, sắc mặt trắng bệch.
 
“Không cần lo,  về thôi.” 
 
Ta bình tĩnh .