Nàng hành lễ vô cùng tao nhã, giọng  như chuông bạc ngân vang. 
 
Chỉ một câu đơn giản mà như  luyện tập hàng trăm ,  dịu dàng  thiện  mang một chút mê hoặc khó phát hiện.
 
Ta gật đầu hài lòng: “Đứng dậy .”
 
Xem  phụ   bỏ tiền lớn mua biểu   từ Dương Châu quả thực  bản lĩnh. 
 
Một mỹ nhân như , cái loại chỉ  giả vờ đáng thương để lấy lòng  như Tôn Thấm Hinh,   thể là đối thủ?
 
Hôm  là lễ các trắc phi dâng  cho vương phi.
 
 Khi Thẩm Thế Uyên đưa Tôn Thấm Hinh đến viện , thì đúng lúc Bạch Tiêm Gia từ nội thất bước .
 
Nàng bước nhẹ như sen nở, tà váy theo gió đung đưa, từng cử chỉ đều toát lên phong tình.
 
“Thiếp  tham kiến vương gia.” 
 
Nàng nhẹ nhàng bước tới,  cúi  hành lễ. 
 
Giọng  mềm mại xen chút ngây thơ, khéo léo khơi dậy dây đàn trong lòng nam nhân.
 
“Đ…  lên .” 
 
Thẩm Thế Uyên rõ ràng  rối loạn,  năng cũng  lưu loát. 
 
Ánh mắt  bám theo từng động tác của Bạch Tiêm Gia, đến mức quên luôn Tôn Thấm Hinh đang  ngay bên cạnh.
 
Khi Bạch Tiêm Gia ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Thẩm Thế Uyên, nàng mỉm  dịu dàng. 
 
Nụ   như gió xuân lướt qua, khiến   ngẩn ngơ. 
 
Ta để ý thấy ngón tay  khẽ run rẩy, hiển nhiên   phong tình của Bạch Tiêm Gia mê hoặc.
 
Tôn Thấm Hinh  bên, sắc mặt lúc sáng lúc tối. 
 
Ánh mắt phẫn hận đảo qua đảo  giữa  và Bạch Tiêm Gia, hiển nhiên  nhận  Bạch Tiêm Gia là do  sắp đặt để đối phó nàng . 
 
 thì ? 
 
Những thủ đoạn nhỏ nhoi của nàng ,  mặt Bạch Tiêm Gia chẳng khác gì trò trẻ con.
 
Ta ung dung nhấp , thưởng thức màn kịch   mắt.
 
Tôn Thấm Hinh  Tôn Thấm Hinh, ngươi tưởng  thông minh, nào ngờ trong mắt  chẳng khác gì tên hề nhảy nhót. 
 
Ngươi  thích giở thủ đoạn,  để  cho ngươi thấy, thế nào mới là thủ đoạn thật sự.
 
Lúc , hồn phách của Thẩm Thế Uyên  sớm  Bạch Tiêm Gia câu mất, đến lễ tiết dâng  cũng chẳng màng. 
 
Nhìn bộ dạng  của ,   thầm trong bụng: nam nhân mà, cuối cùng cũng chẳng thoát nổi mỹ nhân kế.
 
17
 
Trời  chạng vạng tối, Thẩm Thế Uyên   kìm nổi mà vội vã bước  viện của Bạch Tiêm Gia. 
 
Ta   hành lang,  bóng lưng hấp tấp của , khóe môi  cong lên. 
 
Thế nhưng  đến nửa canh giờ, một tiểu nha   hốt hoảng chạy  viện của Bạch Tiêm Gia,  là Tôn trắc phi ngất xỉu . 
 
Quả nhiên, Thẩm Thế Uyên lập tức bỏ  Bạch Tiêm Gia, cuống cuồng chạy  chăm sóc Tôn Thấm Hinh, suốt cả đêm   .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ta-thay-the-than-the-than-phan-tieu-thu/13.html.]
Sáng hôm ,  đang thưởng hoa trong viện, thì thấy Tôn Thấm Hinh vịn tay nha , lảo đảo bước tới. 
 
Trên mặt nàng  là nụ  đắc ý, trong mắt ánh lên vẻ chiến thắng.
 
“Vương phi nương nương.” 
 
Nàng  cố tình kéo dài giọng:
O mai d.a.o Muoi
“Những chiêu trò đó vô dụng với . Trong lòng vương gia chỉ    thôi, dù   đưa bao nhiêu mỹ nhân tới cũng vô ích cả.” 
 
Nàng  thẳng , ngẩng cao đầu: 
 
“Biểu   của  dù   đến  thì ? Không  thủ đoạn, rốt cuộc cũng chỉ là cái bình hoa mà thôi.”
 
Tay  đang cầm chén  khẽ khựng ,  nàng  từng bước tiến đến gần.
 
“Ta khuyên  nên sớm từ bỏ .” 
 
Nàng  hạ giọng, đầy đe dọa:
 
“Bằng ,  nhất định sẽ khiến  sống  bằng c.h.ế.t.”
 
Ta   gì, chỉ lặng lẽ  theo bóng lưng nàng  rời .
 
Thật đáng thương, một nữ nhân đem hết thảy vận mệnh đặt cả  sự sủng ái của một nam nhân. 
 
Lần  ngươi dùng khổ nhục kế lôi  Thẩm Thế Uyên khỏi viện của Bạch Tiêm Gia, nhưng thủ đoạn  chẳng lẽ ngày nào cũng dùng  ?
 
“Lưu ma ma.” 
 
Ta xoay  dặn dò:
 
“Đưa nha   chuẩn  sẵn đến đây.”
 
Chẳng mấy chốc, hơn chục nha  dung mạo xuất chúng   dẫn  viện. 
 
Ta cẩn thận chọn lựa, sai hai  đến viện Tôn Thấm Hinh hầu hạ,  chỉ định bốn   thư phòng của Thẩm Thế Uyên. 
 
Những nha   mỗi  một vẻ: hoặc quyến rũ, hoặc thuần khiết, hoặc mạnh mẽ, hoặc dịu dàng, đúng là  mắt ai thì chọn kiểu đó.
 
Trông mong nam nhân chung thủy? 
 
Thà hy vọng vàng từ  trời rơi xuống còn thiết thực hơn.
 
Quả nhiên, việc  lập tức chọc giận Tôn Thấm Hinh.
 
Nghe  nàng  tức đến nỗi đập vỡ hết cả đồ sứ trong phòng, gây náo loạn đến mức cả phủ Kính vương đều .
 
“Lệnh Du.” 
 
Hoàng hậu nương nương cho gọi   cung, ôn tồn : 
 
“Thế Uyên là phu quân của con, nếu để truyền  danh tiếng ham mê nữ sắc, e là bất lợi cho đại nghiệp về .”
 
Ta lập tức lộ vẻ uất ức: 
 
“Nương nương   đấy thôi, hiện nay trong kinh thành đều đang truyền tai  rằng vương gia sủng  diệt thê. Thần  vốn chỉ  để biểu  phân tán sự chú ý của vương gia, ai ngờ…”
 
Nói đến đây,  cố tình nghẹn ngào một chút: 
 
“Nếu   thành, chẳng bằng đưa thêm vài nữ tử  phủ. Nếu    vương gia sủng ái, chí ít cũng  thể tránh việc  chỉ yêu một , ảnh hưởng đến đường con cái. Huống hồ các hoàng tử khác dù   lưu đày, nhưng  c.h.ế.t hết, bây giờ cũng   lúc chúng   lơi lỏng cảnh giác.”