Mắt Tôn Thấm Hinh lập tức sáng lên: 
 
“Vương gia, chi bằng hai  chèo thuyền nhỏ qua bờ bên  ngắm hoàng hôn? Phong cảnh nơi   nhất.”
 
Ta lập tức cất tiếng ngăn cản: 
 
“Trời  tối,  mặt nước  an , vẫn nên thôi thì hơn.”
 
“Vương phi nương nương quá lo .” 
 
Tôn Thấm Hinh ngắt lời . 
 
“Ta và vương gia cùng thuyền,  gì  ? Chẳng lẽ nương nương ngay cả chút lòng dung nhẫn cũng   ?”
 
Thẩm Thế Uyên  nàng thuyết phục, liền  lệnh chuẩn  thuyền nhỏ.
 
Ta vội vàng bước lên: 
 
“Vương gia, phía  nước  nguy hiểm, nếu như…”
 
“Đủ !” 
 
Thẩm Thế Uyên mất kiên nhẫn trừng mắt  . 
 
“Mặt hồ  xưa nay vẫn bình yên, rõ ràng ngươi là đang ghen tỵ.”
 
Nhìn chiếc thuyền nhỏ dần trôi về giữa hồ,   nơi mũi thuyền lớn, cố ý lo lắng gọi lớn: 
 
“Vương gia! Tôn trắc phi! Hai  nhất định  cẩn thận đấy!”
 
Chờ đến khi bóng dáng họ tan  trong ánh hoàng hôn,  trở về chỗ, đối diện  với Bạch Tiêm Gia.
 
“Tiêm Gia.” 
 
Ta rót cho nàng một ly rượu. 
 
“Rượu hôm nay, đặc biệt thơm ngon.”
 
Bạch Tiêm Gia khẽ  cụng ly với : 
 
“Vương phi   lắm.”
 
Chừng một canh giờ , một thị vệ hốt hoảng chạy tới báo tin: 
 
“Tôn trắc phi vì  hái sen,  may rơi xuống nước. Vương gia nhảy xuống cứu , Tôn trắc phi   vớt lên nhưng vương gia do kiệt sức vẫn  nổi lên, hiện  rõ tung tích. Là thị vệ tuần tra ven bờ phát hiện .”
 
“Gì cơ?” 
 
Ta giật  kinh hãi  bật dậy. 
 
“Mau! Mau phái   tìm cứu!”
 
Bạch Tiêm Gia cũng phối hợp la lên đầy lo sợ: 
 
“Trời ơi! Vương gia!”
 
Ta lập tức huy động tất cả thị vệ chia  tìm kiếm. 
 
Trời càng lúc càng tối, lửa đuốc lập lòe khắp mặt hồ, tiếng hô hoán vang vọng  ngớt. Tôn Thấm Hinh  cứu lên  hôn mê bất tỉnh. 
 
Ta  nàng    khiêng xuống thuyền, khóe môi khẽ nhếch thành nụ  lạnh lẽo.
 
“Xuất u nê nhi bất nhiễm?” 
 
Ta khe khẽ   câu thơ nàng   ngâm. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ta-thay-the-than-the-than-phan-tieu-thu/15.html.]
 
“Hôm nay, e là nhiễm  sót chút nào .”
O mai d.a.o Muoi
Ta  mặt hồ đen kịt, nhớ  những ngày Thẩm Thế Uyên ngạo mạn hống hách,  mà   chọn cho  một nơi  phong cảnh tuyệt mỹ như  để  mộ chôn. 
 
Quả nhiên  vẫn còn quá nhân từ.
 
Mặt trăng  leo lên đỉnh núi, ánh bạc dát lên mặt nước. 
 
Lá sen tầng tầng lớp lớp như muôn vàn chiếc lưới, che giấu hết thảy bí mật bên . 
 
Đêm nay định sẵn  thể ngủ yên nhưng trong lòng   bình tĩnh đến lạ thường.
 
20
 
“Mau! Mau chèo qua đó!” Ta gào thét đứt ruột gan.
 
“Phu quân  còn đang  nước!” 
 
Giọng   nghẹn ngào, tóc tai rối bời.
 
“Truyền lệnh xuống! Tất cả thuyền, tất cả thị vệ lập tức tìm kiếm cứu !”
 
Vừa lau nước mắt,    lệnh. 
 
“Dù thế nào cũng  cứu  vương gia! Sống  thấy , c.h.ế.t  thấy xác!”
 
Lưu ma ma và Bạch Tiêm Gia mỗi  một bên đỡ lấy , sợ  kích động mà nhảy xuống nước.
 
Ta  ở đầu thuyền, tóc tai tán loạn, mặc cho gió đêm thổi tung váy áo, dáng vẻ hiền thê   diễn đến trọn vẹn.
 
Về tới bờ,   dìu về phòng trong bộ dạng yếu ớt. 
 
Chờ đến khi chắc chắn xung quanh  còn ai,  mới hé  một nụ  lạnh:
 
Thẩm Thế Uyên,   ngươi c.h.ế.t chắc .
 
Chỗ đó nước ngầm chảy xiết,  là ban đêm, cho dù là rồng cũng  thoát  nổi.
 
“Vương phi nương nương…” 
 
Bạch Tiêm Gia bước đến bên , giọng run rẩy. 
 
“Ba ngày ,   sẽ tuẫn táng theo vương gia.”
 
Ta  đầu  nàng: “Ngươi  c.h.ế.t?”
 
“Chuyện …” 
 
Nàng cúi gằm đầu.
 
“Việc du hồ là do   đề xuất.”
 
“Chính vì là ngươi đề xuất.” 
 
Ta ngắt lời nàng. 
 
“Nếu ngươi c.h.ế.t, ngược  còn khiến   nghi ngờ. Ngươi cứ an tâm sống tiếp .”
 
Bạch Tiêm Gia thở phào nhẹ nhõm như trút  gánh nặng. 
 
Ta  nàng chẳng qua chỉ đang diễn trò. 
 
Khế bán  của nàng, cả nhà nàng đều  trong tay phụ  , nàng nào dám phản bội?