Nàng cứ lặp  lặp  như thế.
 
“Hắn  giống mấy tên thương nhân khác chỉ  đến mùi tiền,   nhiều sách,  dịu dàng ân cần… Hắn , chờ  khi chúng  thành , nhất định sẽ đối xử với  thật …”
 
Ta cúi đầu, gỡ vết m.á.u dính nơi vạt áo, trong đầu hiện lên cảnh tượng nửa canh giờ .
 
Cái kẻ gọi là Chu lang , đang nắm lấy cổ tay , ánh mắt đầy tham lam đảo qua khuôn mặt :
 
“An Ninh, đợi  cưới  tiểu thư , nhất định cũng sẽ nạp ngươi  . Một mỹ nhân như ngươi, nên cùng tiểu thư hầu hạ  mới .”
 
Khi đó  chỉ ngoan ngoãn cúi đầu nhưng trong lòng  sớm kết án tử cho .
 
“An Ninh, ngươi  Chu lang thật sự… thật sự   ?”
 
Tiểu thư đột nhiên ngẩng đầu hỏi , đôi mắt sưng đỏ vẫn ánh lên tia hi vọng.
 
“Hắn dù hiện tại sa sút, nhưng  tài  lương thiện…”
 
Ta nhẹ nhàng vỗ lưng nàng,   gì.
 
Một tiểu thư như nàng, ngây thơ đến khiến  khác xót xa. 
 
 chính sự ngây thơ   dễ  kẻ khác lợi dụng nhất.
 
Ta  thể để   kéo xuống vực cùng nàng.
 
Tên Chu lang đó chẳng qua là một kẻ đánh bạc tham lam, cái gọi là dịu dàng ân cần  chỉ là cái bẫy  dệt kỹ lưỡng. 
 
Hắn  mượn  phận và địa vị của tiểu thư để đổi đời. 
 
Loại  , tuyệt đối  thể để sống.
 
Xe ngựa gần về đến phủ Thừa tướng, tiểu thư dường như  tỉnh táo hơn đôi chút. 
 
Nàng nắm lấy tay , ánh mắt tha thiết:
 
“An Ninh, nếu mẫu  trách phạt ngươi, ngươi cứ đổ hết  lên . Là  đòi bỏ trốn, là  kéo ngươi  theo…”
 
Ta  ánh mắt lo lắng của nàng, chỉ  khổ trong lòng.
 
Đến lúc  , nàng vẫn còn nghĩ đến việc bảo vệ . 
 
 nàng vĩnh viễn sẽ  , tất cả những gì xảy  đêm qua, đều là  đang bảo vệ nàng.
 
Ta  thể   nàng  một kẻ  bụng lừa gạt, càng  thể để vận mệnh của  gắn  một tên cờ bạc.
 
Xe ngựa dừng  phủ,  đỡ tiểu thư xuống. 
 
Dưới ánh trăng, bóng lưng nàng mảnh khảnh vô cùng, khiến  nhớ đến năm xưa, thiếu nữ  cứu  bên bờ sông cũng  ánh mắt trong sáng như thế.
 
Có lẽ chính vì ánh mắt , nên  mới  nỡ để nàng  lợi dụng.
 
  , một kẻ như  vốn  xứng với lòng  đó.
 
Điều duy nhất   thể  là dùng cách của  để bảo vệ sự thuần khiết , dù   dùng đến phương thức tàn nhẫn nhất.
 
Dù  thì  thế gian , luôn cần một   kẻ đồ tể trong bóng tối, mà   quen với vai trò  từ lâu .
 
Khi đẩy cửa phòng ,  vẫn còn ngửi thấy mùi m.á.u nhàn nhạt bám  áo .
 
Ta , bí mật đó sẽ mãi mãi  chôn  đáy sông và sự ngây thơ lương thiện của đại tiểu thư cũng sẽ mãi mãi   bảo vệ bằng cách .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ta-thay-the-than-the-than-phan-tieu-thu/2.html.]
 
Bởi vì, con chuột sống trong cống ngầm như … thật sự quá khao khát ánh mặt trời .
 
3
 
Có những đêm  choàng tỉnh giữa giấc mơ, vẫn còn ngửi thấy cái mùi ẩm mốc ghê tởm . 
O Mai d.a.o Muoi
Đó là ký ức  năm  năm tuổi, trong tầng hầm của thanh lâu lúc nào cũng ẩm ướt, mùi mốc trộn lẫn với mùi son phấn rẻ tiền khiến   nghẹt thở.
 
Ở nơi đó,  là thứ hạ tiện nhất. 
 
Mỗi ngày, trời  sáng   dậy quét sàn, đổ bô, dâng  rót nước cho những tên khách làng chơi say xỉn. 
 
Chúng lúc nào cũng lảo đảo,  rượu nồng nặc, nhưng chẳng bao giờ quên đạp  một cái  véo  một phát.
 
Lão chưởng quỹ thì đủ trò hành hạ, luôn mắng  ăn bám chiếm chỗ. 
 
Khi đó,  một bữa no thôi cũng là điều quá xa xỉ đối với .
 
Ta thường trốn trong góc tối,  những nữ nhân ăn mặc lộng lẫy bưng cơm bưng canh  ngang qua. 
 
Váy áo của họ phất qua mặt,  liền âm thầm thề:  nhất định  sống,  sống thật , sống hơn bất cứ ai.
 
Năm  sáu tuổi, một đêm mưa tầm tã, cuối cùng cũng tìm  cơ hội trốn thoát. 
 
 ông trời như trêu ngươi,   thoát  khỏi tay lão chưởng quỹ thì  rơi  tay bọn buôn .
 
Chúng bắt , bán cho một lão già sống ở ngoại ô thành.
 
Lão giả vờ hiền từ, bắt  gọi là phụ . 
 
Mấy ngày đầu, lão mua quần áo mới cho , cho  ăn no. 
 
Ta ngây thơ tưởng rằng  cuối cùng cũng  nhà, cũng   để nương tựa.
 
Cho đến cái đêm đó.
 
"Nữ nhi ngoan,  đây với phụ  nào." 
 
Lão vỗ giường, nụ   mặt khiến sống lưng  lạnh toát. 
 
Ta  c.h.ế.t trân, lão liền kéo mạnh  đến, bắt  cởi quần áo.
 
Chính lúc đó,  mới hiểu thế nào là sống  bằng c.h.ế.t.
 
Ta  thử bỏ trốn hết   đến  khác.
 
   nào cũng  bắt ,   đánh bằng dây thừng thô đến rách da chảy m.á.u. Lão  đánh  gào: 
 
"Ta đối xử  với ngươi như  mà ngươi còn  chạy? Cái đồ tiện chủng , trời sinh   đáng  dạy dỗ!"
 
Những ngày đó,  thường   giường,  tiếng ngáy của lão, đếm những vết thương   . 
 
Ta , cuộc sống  sẽ   đổi, trừ khi chính tay   đổi nó.
 
Giữa  và lão, nhất định chỉ  thể  một  sống.
 
Giờ nghĩ , chính những ngày tháng đó  dạy  bài học quan trọng nhất:  thế gian , chẳng ai thật lòng đối  với ngươi cả. Phía  những thứ gọi là lòng , chỉ  là lợi dụng và mưu tính.
 
Và cách duy nhất để sống sót là độc ác hơn chúng.