Rõ ràng,   ép buộc  đến đây.
 
"Tham kiến Kính Vương." 
 
Lưu ma ma vội vàng hành lễ.
 
Còn  thì vẫn  nguyên tại chỗ, chỉ  cúi đầu.
 
Thẩm Thế Uyên lạnh lùng liếc   một cái,  sải bước tiến .
 
Mùi rượu theo bước chân  tỏa , xem    uống  ít.
 
Chuyện  thì cũng bình thường, tân lang tiếp khách uống rượu là lẽ đương nhiên.
 
Chỉ là ánh mắt   ,  lộ rõ sự chán ghét  hề che giấu.
 
"Sao,   ở cạnh  trong lòng của ngươi ?" 
 
Ta nhàn nhạt hỏi.
 
Thẩm Thế Uyên  lạnh một tiếng:
 
"Trương Lệnh Du, ngươi đừng  ở đây mà châm chọc. Bổn vương đêm nay tới là…"
 
"Là do hoàng hậu nương nương sai ngươi tới, đúng ?" 
 
Ta cắt lời :
 
"Dù  hôm nay cũng là đêm tân hôn, nếu ngươi mãi  xuất hiện, e rằng ngày mai lời đồn sẽ lan khắp kinh thành."
 
Hắn nheo mắt  , dường như  ngờ   trực tiếp đến .
 
Một lát ,  hừ lạnh:
 
"Ngươi cũng khôn ngoan đấy. …" 
 
Hắn đột nhiên tiến lên một bước:
 
"Đừng tưởng như  mà  thể chiếm  trái tim của bổn vương. Trong lòng bổn vương chỉ  một  Thấm Hinh!"
 
Ta  nhịn  bật .
 
Nam nhân , đúng là ngây thơ.
 
"Kính Vương" 
 
Ta  thẳng  mắt :
 
"Trái tim của ngươi ở  thì liên quan gì đến ? Ta  từng   trái tim của ngươi."
 
Hắn dường như  bất ngờ bởi câu  , khựng  một chút,  nở một nụ  mỉa mai:
 
"Ồ? Vậy ngươi  gì?"
 
Ta  trả lời, chỉ mỉm .
 
Cứ để  nghĩ rằng  vì quyền thế  vinh hoa phú quý cũng .
 
Dù ,  vĩnh viễn sẽ    thật sự  gì.
 
Cứ để  tiếp tục đắc ý trong cái ảo tưởng về sự ưu việt của bản  cũng .
 
11
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ta-thay-the-than-the-than-phan-tieu-thu/9.html.]
Ta  vẻ mặt âm trầm của Thẩm Thế Uyên, trong lòng  khỏi  lạnh.
O mai d.a.o Muoi
Hắn  đó, mang dáng vẻ cao cao tại thượng, cứ như đang ban ơn cho  cái danh vị Vương phi .
 
"Trương Lệnh Du, bổn vương cho ngươi vị trí Vương phi, nhưng đừng hòng đòi hỏi nhiều hơn."
 
Hắn   từ  xuống :
 
"Hai ngày nữa, bổn vương sẽ phong Thấm Hinh  trắc phi. Gặp nàng, ngươi  nhường ba phần."
 
Bộ dạng thật khiến    moi mắt  .
 
Lưu ma ma bên cạnh tức đến mặt xám xịt nhưng   nhếch môi, nở một nụ  nhàn nhạt:
 
"Kính Vương  quá lời . Ngoài vị trí Vương phi ,   quả thực cũng  mong gì thêm."
 
Phản ứng của  hình như  ngoài dự đoán của .
 
Hắn   dò xét, đang định  gì đó thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.
 
"Thế Uyên… đừng như …"  giọng nữ tử yếu ớt vang lên.
 
Một nữ tử chậm rãi bước , tay vịn nha , dáng vẻ đáng thương tội nghiệp.
 
Ta nheo mắt, liếc một cái  nhận , thì  là  quen cũ.
 
Không ngờ hơn mười năm trôi qua, nàng  vẫn giỏi đóng vai kẻ yếu như .
 
Nha đầu tên Tâm Nhi từng lấy lòng bọn tú bà và quản kỹ trong thanh lâu, nay  đổi tên đổi họ, leo  tới bên một hoàng tử .
 
Cũng  thôi,  bản lĩnh như ,  càng thấy đáng để dồn tâm sức ứng phó.
 
"Thấm Hinh,  nàng  đến đây? Thân thể yếu thế,   thể  ngoài lúc đêm khuya?"
 
Thẩm Thế Uyên lập tức đổi sắc mặt, đau lòng ôm lấy nàng .
 
Tôn Thấm Hinh lau nước mắt:
 
"Thiếp    vì  mà giận dữ. Với  phận như , vốn dĩ  xứng với ,  càng  nên khiến  khó xử với tỷ tỷ…"
 
"Nàng  bậy! Nàng gấp trăm ngàn  hơn nàng !" 
 
Thẩm Thế Uyên quát:
 
"Nàng  tâm cơ đầy ,   thể sánh với sự chân thành của nàng?"
 
Ta lặng lẽ  màn kịch  mặt.
 
Tôn Tâm Hinh cố tình nghiêng mặt khi , ánh mắt lóe lên vẻ đắc ý và khinh miệt.
 
Quả thật diễn xuất giỏi, đúng là kinh nghiệm từng trải trong thanh lâu  uổng phí.
 
"Đêm nay là đêm tân hôn của hai , Thế Uyên…  nên ở bên tỷ tỷ…" 
 
Tôn Tâm Hinh kéo tay áo , dáng vẻ đáng thương.
 
"Không cần." 
 
Thẩm Thế Uyên lập tức từ chối:
 
"Sao   thể ở cùng nàng ? Đêm nay  sẽ ở bên nàng."