“Con bé là biểu  con, nay  trở thành thê tử, ngươi lẽ   quan tâm, yêu thương,   thể để con bé chịu ấm ức như ?”
 
Tần Vương nghiến răng:
 
“Nhi thần  tội. Sau khi về, nhất định sẽ đối xử  với biểu .”
 
20
 
Sau khi lên xe ngựa rời cung, trong xe yên tĩnh đến đáng sợ.
 
Ta tự ngắm bộ móng tay xinh  của .
 
Biểu ca mở miệng:
 
“Biểu ,  lẽ giữa chúng   chút hiểu lầm. Ta  từng thích ai khác, cũng thật lòng  thành  với .”
 
Ta bĩu môi:
 
“Bị mẫu phi mắng nên  sai  .”
 
Ta hừ một tiếng:
 
“Nếu  thật sự  thích Diệp Thanh Thanh,  hãy đuổi nàng  . Một nữ tử theo bên cạnh , chẳng  nô tỳ, cũng chẳng  , thế là thế nào? Hai   khiến    khác  c.h.ế.t ?”
 
Sắc mặt  trở nên khó coi, cũng tức giận :
 
“Thôi Vân Khê, nàng   tài năng lớn! Có thể giúp . Nếu  đuổi nàng  , chẳng những  thể dùng  vì , mà còn khiến các mưu sĩ khác lạnh lòng!”
 
“Nàng  thể vì  mà suy nghĩ một chút ? Nàng là thê tử của , nhưng  thật sự  thấy nàng  chút quan tâm  tình nghĩa nào với  cả.”
 
21
 
Hừ.
 
Xem  quả nhiên đúng như trong thoại bản .
 
Hai  họ ban đầu chỉ là chí đồng đạo hợp,  dần dà qua thời gian chung đụng, nảy sinh tình cảm, cuối cùng hứa hẹn trọn đời bên .
 
Khi chúng  còn đang cãi vã,  thị vệ ngoài xe bẩm:
 
“Vương gia, Diệp cô nương  tìm  khoai đỏ ! Mời ngài đến xem.”
 
Ta càng tin chắc câu chuyện trong thoại bản là thật.
 
Từng chi tiết đều trùng khớp.
 
Ta hừ lạnh, giọng chua chát:
 
“Đi mau ! Diệp cô nương tài hoa của  đang gọi kìa!”
 
Hắn hít sâu một :
 
“Biểu ,  với nàng    gì ! Ta chỉ là thưởng thức tài năng thôi!”
 
Nhìn bóng lưng  vội vã rời ,  nhổ nước bọt một cái.
 
Tin  mới là quỷ!
 
22
 
Về đến vương phủ,  lập tức sai  dọn sạch đồ của biểu ca trong viện .
 
Không thấy thì khỏi bực .
 
Tính theo thoại bản, chỉ cần chịu đựng hai năm nữa là  thể hòa ly .
 
Ta dặn nha :
 
“Nếu vương gia đến viện ,   mở cửa.”
 
Nói xong,  ăn tối, bảo  khóa cửa    ngủ.
 
Sáng hôm ,   ăn sáng xong, biểu ca  bước , mặt lạnh như băng.
 
Hắn quát lên với nha :
 
“Tất cả  ngoài hết!”
 
23
 
Ta giật , nắm c.h.ặ.t tay Đông Tuyết:
 
“Không  !”
 
Biểu ca tức giận kéo tay , lôi  trong phòng.
 
Ta giãy giụa đ.á.n.h  loạn xạ.
 
Hắn nắm c.h.ặ.t hai tay :
 
“Thôi Vân Khê, nàng phát điên gì ?!”
 
Ta tức giận,   lời nào, sợ  thực sự đ.á.n.h .
 
Hắn  ,  nghiêng đầu, tránh ánh mắt .
 
Không thấy ai bảo vệ ,  chẳng dám mở miệng.
 
Giọng  dịu  đôi chút:
 
“Nàng rốt cuộc  thế nào? Là nàng đồng ý thành , giờ  là nàng gây chuyện. Chúng  mới cưới hai ngày, nàng  để cả kinh thành   mặt ?”
 
24
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ta-xin-hoa-ly-phu-quan-lanh-lung-phat-dien-roi/3.html.]
Ta vẫn im lặng.
 
Thấy   phản kháng nữa,  kéo   xuống mép giường, dịu giọng :
 
“Biểu , nếu   chỗ nào khiến nàng  hài lòng, nàng cứ ,  sẽ sửa.”
 
Ta khịt mũi.
 
Hôm qua   xong, hôm nay  hỏi.
 
Nếu thật lòng,  sửa từ lâu .
 
“ nàng   chịu động phòng, còn bảo hạ nhân   mở cửa, là ?”
 
Ta vẫn  .
 
Hắn siết nhẹ tay .
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Ta kêu khẽ một tiếng, quả nhiên định đ.á.n.h  !
 
Hắn trầm giọng: “Nói .”
 
Sợ  đánh,  đành nhận thua:
 
“Xin , biểu ca,  sai .”
 
25
 
Hắn nghẹn  một chút,  nhẹ giọng  với :
 
“Biểu , Diệp cô nương hiểu   nhiều. Nàng     của chúng ,  nhất định  giữ nàng  . Nếu nàng  rơi  tay các   khác, sẽ bất lợi cho . Nàng hiểu ?”
 
Ta gật đầu: “Hiểu.”
 
“Vậy nàng đừng giận  nữa  ?”
 
Ta  gật đầu: “Không giận nữa.”
 
Hắn thở phào, lấy trong n.g.ự.c  một chiếc hộp, đưa cho :
 
“Xem thử,  thích ?”
 
Ta nhận lấy, mở , ôi chao, một cây trâm ngọc hình con thỏ trắng,   sáng trong như tuyết.
 
Đẹp đến mức khiến  hoa mắt!
 
Biểu ca hỏi: “Thích ?”
 
Ta gật đầu: “Thích.”
 
26
 
Hắn cầm lấy cây trâm, giúp  cài lên tóc.
 
Trên mặt là vẻ vui mừng như thể chúng    hòa.
 
Còn nắm tay , dịu dàng :
 
“Biểu , chúng  hãy sống thật  với .”
 
Ta khẽ “ừ” một tiếng.
 
Tối đó,  ăn xong bữa tối liền định ở  nghỉ đêm.
 
Ta vội : “Ta đang đến kỳ nguyệt sự .”
 
Hắn khựng , :
 
“Biểu , đừng sợ,  sẽ   gì nàng .”
 
Nghe xem, lời đó  giống tiếng   ?
 
Ta là thê tử tân hôn của , mà  còn  sẽ “  gì ”.
 
Ta đáp: “Vậy  tự  ngủ ,  cũng  ngủ một .”
 
Hắn rời  thật.
 
27
 
Hôm  là ngày  về nhà  đẻ.
 
Trên đường,   với :
 
“Biểu , đôi khi chuyện phu thê  cần  cho  ngoài . Chúng   thể tự giải quyết với  .”
 
Ta chỉ ậm ừ cho qua, trong lòng chỉ mong sớm  về nhà.
 
Ở vương phủ,  chẳng  đối thủ của , nên đành thuận theo,      .
 
Chỉ cần về đến nhà,  sẽ   chịu ấm ức nữa.
 
Quả nhiên,  về đến, mẫu   cùng mấy   tẩu liền hỏi  đối xử với  thế nào.
 
Ta thành thạo rút khăn tay, chấm nước mắt,  đầy vẻ đau khổ:
 
“Biểu ca đối với con thật chẳng  gì cả!”
 
28
 
“Hắn thường trừng mắt, lạnh nhạt với con.”
 
“Còn bỏ con ,  gặp nữ tử khác.”