“Con bảo  đừng ,  liền nổi giận, còn bảo con  hiểu chuyện!”
 
“Hôm qua,  còn ép con đồng ý để  qua  với nữ nhân bên ngoài! Con   gì,  suýt đ.á.n.h con. Con chỉ còn  gật đầu thôi.”
 
Nói xong,  cúi đầu, tỏ vẻ cực kỳ ấm ức.
 
Ta  bao giờ chịu nhiều uất ức đến thế!
 
Ta vốn là tiểu thư cành vàng lá ngọc,  mà thành       dọa nạt.
 
Thật  thể chịu nổi!
 
Tam ca giận dữ quát:
 
“Tên Tiêu Dật c.h.ế.t tiệt! Cùng là họ hàng mà dám đối xử với    như thế! Mới cưới  thế ,   còn   nữa!”
 
Nói xong,   hầm hầm xông  ngoài.
 
Nhị ca cũng lập tức  theo.
 
29
 
Sắc mặt mẫu   cũng vô cùng khó coi.
 
Các tẩu tẩu thì thương ,  sức an ủi.
 
Ta tiếp tục .
 
Ta : “Con   về vương phủ nữa. Biểu ca đối với con hung dữ lắm.”
 
Các cháu trai cháu gái đều vây quanh,  sẽ bảo vệ .
 
Chẳng bao lâu, nhị ca và tam ca trở về.
 
Theo  họ là biểu ca của .
 
Chỉ là, biểu ca giờ  biến thành đầu heo!
 
Ta  kìm , bật  thành tiếng.
 
Biểu ca mặt mày u ám,  thấy , hít sâu một ,  mới :
 
“Biểu , chuyện về Diệp cô nương thật sự là hiểu lầm.”
 
30
 
Ta lập tức nổi giận:
 
“Đừng   với  chuyện hiểu lầm  nọ! Nếu bên cạnh  ngày nào cũng  một nam nhân kè kè,   chịu nổi  hả?”
 
Hắn  định mở miệng,  liền  tiếp:
 
“Ta ,  chịu ! Vì  vốn chẳng yêu  chút nào!”
 
Nói xong,  tức giận thốt lên:
 
“Ta sẽ  về vương phủ nữa! Chắc chắn  về sẽ đ.á.n.h  cho xem!”
 
Vẫn là ở nhà  an  hơn.
 
Biểu ca  sang  với mẫu  :
 
“Di mẫu, con thật sự   gì với Diệp cô nương cả. Xin  hãy tin con.”
 
Tam ca giận dữ quát:
 
“Ý ngươi là     vô lý ?”
 
Ta đắc ý liếc  biểu ca một cái.
 
Hừ, giờ thì    chống lưng !
 
31
 
Biểu ca   cho mất mặt, cũng giận dỗi bỏ .
 
Mẫu   lo lắng :
 
“Hai đứa  khi thành  vẫn còn hòa thuận lắm,  mà  cưới xong  ầm ĩ đến thế. Ai...”
 
Mẫu   , khuyên nhủ:
 
“Vân Khê, phu thê sống với , gặp chuyện thì nên  chuyện . Con mách tội với nhà  cũng  sai, nhưng một khi chúng  xen , chuyện nhỏ sẽ thành chuyện lớn. Tuy giúp con xả giận, nhưng mâu thuẫn của hai đứa sẽ càng sâu thêm...”
 
Ta thì chẳng thèm bận tâm.
 
Dù  phu thê  hợp, càng , dễ bề hòa ly!
 
Đợi hòa ly ,   cả núi vàng núi bạc, tha hồ mua châu báu, gấm vóc, tơ lụa, sống sung sướng tự tại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ta-xin-hoa-ly-phu-quan-lanh-lung-phat-dien-roi/4.html.]
 
Muốn  chịu nhục suốt hai năm để  đôi cẩu nam nữ  tình  ý  ư?
 
Không đời nào!
 
Ta vốn là nữ phụ phản diện chính hiệu cơ mà!
 
32
 
Ta ở  nhà  đẻ, và lập tức trở thành trò  của kinh thành.
 
Khuê mật trong khuê phòng mời   thưởng hoa, kết quả là   thấy  lưng    về .
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Nghe  , Thôi Vân Khê  gả qua,   giữ nổi Tần vương, Tần vương ngày nào cũng chạy đến chỗ   bên ngoài.”
 
“Chậc chậc,  xem nàng    kiêu ngạo thế mà giờ cũng thế thôi! Thành   còn chẳng đấu nổi với một nữ nhân dân thường!”
 
“Nữ nhân mà   trượng phu sủng ái, chẳng khác nào phế vật!”
 
“Nghe  Tần vương với nàng   mật lắm, hai  còn   vui vẻ nữa.”
 
“Họ còn mở một cửa hàng trong thành, tên là... gì nhỉ... K gì đó? À, FC! Nghe bảo mùi vị  ngon. Có  còn thấy nàng   đút thức ăn cho Tần vương, ngay giữa nơi đông  ! Chậc chậc chậc!”
 
33
 
Ta tức đến mức suýt xé nát khăn tay!
 
Hai  đó thật to gan, lấy danh dự của   giẫm nát  chân!
 
Ta phừng phừng nổi giận,  sang bảo Đông Tuyết:
 
“Đi! Đến cái cửa hàng mới mở đó!”
 
Quả nhiên, ở khu phố phồn hoa nhất trong thành,  một cửa hàng mới mở tên là “KFC”.
 
Cái tên kỳ quặc, mà   đông vô kể!
 
Đông Tuyết  , mặt đầy khó xử:
 
“Tiểu thư,  xếp hàng ạ.”
 
Ta nổi đóa: “Đường đường là Vương phi mà  xếp hàng ?! Mau gọi quản sự đến đây cho !”
 
34
 
Quản sự khom lưng cúi đầu chạy đến,  đó đưa chúng   một gian phòng riêng đặc biệt của biểu ca trong tiệm.
 
Nhìn bàn đầy những món gà rán vàng óng,  nuốt nước bọt một cái.
 
Mùi thơm  thật quá cám dỗ!
 
Ta lập tức trút giận lên đồ ăn, hung hăng ăn một trận no nê.
 
Đợi  ăn xong, mấy nha  và tiểu tư mới  ăn phần còn .
 
Ta xoa bụng, hỏi quản sự:
 
“Vương gia ?”
 
Quản sự vội đáp, giọng cung kính:
 
“Bẩm Vương phi, Vương gia thỉnh thoảng mới đến, hiện giờ   ở đây.”
 
“Còn Diệp cô nương thì ?”
 
Quản sự : “Diệp cô nương cũng thỉnh thoảng mới tới.”
 
“Đem sổ sách  cho  xem.”
 
Quản sự tỏ vẻ khó xử:
 
“Chuyện ... Tiệm  là do Vương gia và Diệp cô nương cùng mở, sổ sách  từng  là giao cho  xem...”
 
35
 
Đông Tuyết đập bàn một cái: 
 
“To gan, cẩu nô tài! Vương phi bảo ngươi lấy thì ngươi cứ lấy !”
 
“Ngươi    quản lý cửa hàng ,   quyền động  sổ sách!”
 
Một giọng  trong trẻo lạnh nhạt vang lên từ ngoài cửa.
 
Ta  sang, một nữ tử mặc áo váy trắng bước .
 
Chính là Diệp Thanh Thanh.