Đôi mắt nàng  ,    thôi, rõ ràng là dáng vẻ đang đến quyến rũ  .
 
Thế mà nàng còn  với  :
 
“Ta   ,  cũng sẽ  chen  tình cảm  hôn nhân của  khác.”
 
  chẳng hề  giữ  cách.
 
Ngày nào cũng tìm cớ chạy đến bên cạnh biểu ca.
 
Ta  bọn họ, lật mắt một cái,   về nhà  đẻ.
 
60
 
Các ca ca  chiến trường,  cũng chẳng còn tâm trạng để  dạo chơi nữa.
 
Phần lớn thời gian  đều ở nhà  đẻ, cùng  trong nhà chờ tin tức từ biên cương.
 
May mắn là trận chiến  diễn   nhanh, chỉ  đầy ba tháng  truyền về tin đại thắng.
 
Biểu ca trở về,  phong  Thái tử.
 
Hoàng đế bệnh nặng, Thái tử nhiếp chính.
 
Biểu ca càng bận hơn, hầu như đều ở trong cung, chẳng  về Vương phủ nữa.
 
Hắn  về,  cũng chẳng bận tâm.
 
61
 
Lại qua mấy tháng, Hoàng thượng cuối cùng cũng băng hà.
 
Ta theo  Quý phi, cùng bà xử lý đủ loại việc, bận rộn đến mức đầu óc choáng váng.
 
Mệt đến  c.h.ế.t.
 
Quý phi  với  bằng giọng hết sức chân tình:
 
“Vân Khê, biểu ca con sắp đăng cơ  Hoàng đế . Từ nay đừng  càn, cũng đừng giận dỗi với nó nữa. Nó sẽ  nhẫn nhịn con cả đời .”
 
“Vinh nhục của Thôi gia,   con cũng  gánh. Không thể tiếp tục tùy hứng. Mau sinh trưởng tử , giữ vững địa vị của ,  ?”
 
Ta gật đầu: “Con  , mẫu phi.”
 
“Đứa con ngoan, đừng chấp nhặt với đám tiện dân . Thứ  trong tay  mới là thật sự. Sau  nó  hậu cung ba nghìn, con mà giận từng  thì giận đến bao giờ.”
 
“Nghe mẫu phi, hãy ngoan ngoãn sinh con, nuôi con khôn lớn. Thôi gia sẽ bảo hộ con vinh hoa phú quý suốt đời. Con cũng là chỗ dựa vững chắc của Thôi gia.”
 
Ta gật đầu, tỏ vẻ  hiểu.
 
62
 
Lo xong tang lễ của Hoàng đế,   chuẩn  cho lễ đăng cơ của biểu ca.
 
Quý phi còn  sẽ tổ chức luôn lễ phong hậu cùng lúc.
 
Ta hoảng hốt.
 
Lập tức sai Đông Tuyết  dò xem bên Diệp Thanh Thanh  động tĩnh gì.
 
Đông Tuyết trở về bẩm: “Không  xảy  chuyện gì, Diệp Thanh Thanh đang thu dọn hành lý,  là ngày mai sẽ rời .”
 
Ta vỗ n.g.ự.c một cái, thế thì  .
 
Cứ đợi xem .
 
Đêm hôm , mưa như trút nước.
 
Chính là thời khắc trong thoại bản, khi biểu ca và Diệp Thanh Thanh lén lút tư tình  danh  phận.
 
Ta  đ.â.m kim  hình nhân của hai  họ,  mắng: 
 
“Vô liêm sỉ! Mặt dày vô đối!”
 
Đông Tuyết  bên cạnh, thương  đến rưng rưng: 
 
“Tiểu thư, lấy  cô gia như thế,  thật khổ quá ! Nô tỳ  mà cũng xót!”
 
Ta thở dài: “Ai   đúng chứ! Cái khổ , chỉ  trong cuộc mới ! Mệnh khổ thì  gì  đây!”
 
63
 
Bên ngoài mưa vẫn lớn,  và Đông Tuyết  bóc hạt dưa,  chuyện trò.
 
Ta : “Ngươi cũng đến tuổi thành  , mở to mắt  mà chọn, ngàn vạn  đừng như , gả cho kẻ  yêu . Nghèo một chút cũng  , miễn là đối  với ngươi.”
 
Đông Tuyết phồng má: “Tiểu thư, chính  lấy  một phu quân giàu sang quyền thế,  bảo nô tỳ  lấy một gã nghèo !”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ta-xin-hoa-ly-phu-quan-lanh-lung-phat-dien-roi/8.html.]
Ta lấy khăn che miệng : 
 
“Ngươi gả cho ai, của hồi môn  cho, chẳng lẽ còn  sống nghèo ?”
 
Đông Tuyết vui vẻ : “Tạ ơn tiểu thư!”
 
Rồi  bắt đầu mắng: 
 
“Cô gia thật chẳng  gì! Bỏ mặc một  xinh  như hoa như ngọc như tiểu thư,   lăng nhăng với nữ nhân bên ngoài!”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Còn Diệp cô nương , cũng chẳng  thứ  lành gì! Dám dây dưa với    thê thất, đúng là    hổ!”
 
Ta nắm một nắm lá vàng đưa cho nàng: 
 
“Tiếp tục mắng, còn  thưởng.”
 
Đông Tuyết vui mừng nhận lấy, chống nạnh  dậy: 
 
“Hừ! Tiểu thư, Diệp cô nương  xách giày cho  còn  xứng! Miệng    ,    mà ngày nào cũng bám theo cô gia!”
 
“Cô gia cũng thế! Ngày nào cũng  chẳng  gì với nàng ! Chẳng  gì, mà cả kinh thành ai cũng  chuyện của họ! Theo nô tỳ thấy thì… ”
 
Chúng  đang  hăng say, thì cửa  đẩy bật .
 
Gió lớn ào , cuốn theo mưa xối xả, sấm chớp đì đùng, khiến   sợ dựng tóc gáy.
 
Một bóng  cao lớn,   đen kịt,  ngay giữa cửa, trông chẳng khác gì quỷ hiện hình.
 
64
 
Ta hét toáng lên: “A!!!”
 
Thị vệ lập tức xông , vây c.h.ặ.t lấy  .
 
Một lát , Kim Đao ngượng ngùng  với : 
 
“Vương phi, là Vương gia.”
 
Ta vỗ ngực,  “a” thêm một tiếng nữa: 
 
“Vương gia?”
 
Biểu ca cởi áo tơi, ném cho hạ nhân.
 
Đông Tuyết cũng vội thắp đèn lên.
 
Quả nhiên là biểu ca.
 
Ta thấy lạ.
 
Không   nên đang ở chỗ Diệp Thanh Thanh ?
 
Biểu ca   hồi lâu,  phất tay với đám  hầu.
 
Tất cả lũ lượt lui  ngoài.
 
Ta liền nắm c.h.ặ.t lấy Đông Tuyết: 
 
“Không  .”
 
Đông Tuyết khẽ : “Tiểu thư, cô gia sắp đăng cơ  Hoàng đế .”
 
Giọng nàng run run, như sắp .
 
Không còn chút dáng vẻ vui mừng hớn hở như khi nhận lá vàng của  nữa.
 
Biểu ca  với Đông Tuyết: 
 
“Ta  chuyện   với Vương phi, ngươi lui xuống  .”
 
Đông Tuyết lập tức chạy biến.
 
Ta  bóng lưng nàng, gào thầm trong lòng, trả lá vàng  cho !
 
65
 
Cửa  đóng .
 
Ta   sợ khi  ở riêng với , dù  thì  cũng  đ.á.n.h   .
 
Ta đang nghĩ vì  trong thoại bản   giống tình cảnh bây giờ, thì   tự tiện  nội thất của  để rửa mặt.
 
Ta  ở cửa hô lên:
 
“Chàng   lễ phép  đấy! Dám dùng phòng của ! Bẩn c.h.ế.t  !”