[Lại thêm một chuyện lố bịch nữa.[
[Cận Diệu định nghĩa lại khái niệm bạn thơ ấu đi.]
Ôn Tiên hóng chuyện mà trong đầu vang lên tiếng reo hò ầm ĩ, lẩm bẩm: “Hahaha.”
Đàn tranh cùng đàn cầm cùng nhau vang lên, bộ phim tình cảm hiện đại chuẩn bị bùng nổ.
Cận Diệu cười sảng khoái, cực kỳ tự mãn: “Người ông đây đã lựa chọn, mắt nhìn tất nhiên không thể tầm thường.”
Ôn Tiên: Ôi trời!
Không phải đang ám chỉ Giang Nghiễn Chu đang diễn sao?
Cảm giác hai người này đều không dễ đụng vào.
Dưới ánh nắng nhạt nhòa, đôi mắt Lục Dạng như viên ngọc quý màu đen tĩnh lặng, sáng lấp lánh.
“Cận Diệu, cậu nên biết điều chút.”
Giọng cô trong trẻo như nước trong bình, nghe dễ chịu nhưng mang chút áp lực khó nhận ra.
Cận Diệu bỗng dừng lại, như có vật gì nghẹn lại trong cổ họng.
Lâm Tân Mông suy nghĩ mãi không hiểu: “?”
Bảo cậu im miệng là cậu im liền à?
Tần Diệc Đàm khoanh tay, hất nhẹ cằm, nói: “Quả không hổ là người của hậu viện hội, tận sâu trong lòng luôn nghe lời chính chủ.”
Lâm Tân Mông: “…”
Cái gì thế này?
Với lại, cậu đắc ý cái cục c*t à!
Lục Minh Tự cầm nước về, đưa cho Lục Dạng, nụ cười rạng rỡ như cánh chim bạc dưới ánh bình minh.
“Dạng Dạng, nước.”
Lục Dạng: “Vâng.”
Thời gian đã lãng phí không ít, lúc này, trong phòng thu, diễn viên lồng tiếng thấy cảnh này thì nghĩ có thể cho mọi người tách ra rồi, bèn hắng giọng, kéo micro lại gần:
“Xin mời nhân viên rời khỏi khu vực cắm trại bên bờ biển.”
Anh ta còn đặc biệt nhấn mạnh: “Xin mời Cận Diệu ngay lập tức trở lại phòng thu, đừng để khách mời phải chờ đợi.”
Câu này vừa nói ra, khán giả xem livestream đều cho rằng Cận Diệu thật sự là tài xế lái xe chở đồ đến đây.
[Tổ tiết mục đỉnh thật đấy, vậy mà có thể khiến Cận Diệu làm tài xế xe tải thật!]
Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien
Mọi người bị thu hút, chẳng ai chú ý đến vẻ khác thường của Bùi Dĩ Vụ bên cạnh, một âm thanh vang lên bên tai cô nàng, thoáng qua như gương dưới nước, mơ hồ, không thật.
Khi cô nàng tưởng mình bị ảo giác, trước mắt phủ lên một lớp màn mờ trắng đục.
Sau đó, hình ảnh lóe lên trong đầu Bùi Dĩ Vụ —
Trong khu vườn, hoa rực rỡ khoe sắc, một cô bé tay cầm guồng chỉ, tay kia quấn tơ tím, dưới chân có một chú chó trắng xốp, bên cạnh là luống hoa violet rực rỡ.
Như những làn mây sương treo lơ lửng trên dòng sông, mơ hồ chưa định, khó có thể nắm bắt.
Cận Diệu cuối cùng đành bỏ cuộc, lưu luyến rời đi.
Mang theo hai xe tải bánh mì của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-tham-gia-show-sinh-ton-cung-anh-trai-dinh-luu/chuong-110-tro-cuoi-nhat-dang-chet.html.]
Như thể cậu ta chỉ đến cho có lệ, tiện thể thốt ra một câu: "Lục Dạng, chúng ta nhất định sẽ gặp lại!"
Phòng livestream trở lại trạng thái bình thường, Bùi Dĩ Vụ cũng tỉnh táo lại.
Cô nàng tự nhiên nắm lấy tay Lục Dạng, thân mật, khen không ngớt lời: "Ngay cả Cận Diệu cũng có thể thu phục, mối quan hệ của cậu không chỉ rộng lớn, bạn bè cũng toàn những người tài giỏi!"
Lục Dạng bất đắc dĩ nói: "Tôi với cậu ta thật sự không thân."
Bùi Dĩ Vụ: "Tôi không quan tâm, cậu nhất định phải nhận cái quỳ của tôi!"
"Dạng Dạng, đừng khách sáo, họ Lục," Lục Minh Tự đứng bên cạnh rộng lượng nói, "Cậu khỏi phải quỳ nữa."
Bùi Dĩ Vụ: "..."
Mấy câu đùa khô khan c.h.ế.t người.
Lục Dạng cười nhẹ: "Anh, anh lại tiến bộ rồi."
Lục Minh Tự không khách sáo: "Đương nhiên rồi!"
Bùi Dĩ Vụ muốn tìm đồng minh, liếc sang Giang Nghiễn Chu, lại thấy anh cũng đang cười.
"......"
Thôi xong.
Trong bốn người, chỉ có cô là khác biệt.
Vậy là, để không trở thành người lạc lõng, Bùi Dĩ Vụ hít một hơi, cười khúc khích lớn tiếng.
Ba người kia: "..."
[Hahahahaha, bé Dĩ Vụ cố gắng hòa đồng thật chân thực.]
Tầng thượng tòa nhà.
Phòng họp nghiêm trang, các quản lý đang lo lắng báo cáo công việc.
Thỉnh thoảng lau mồ hôi lạnh.
Phí Trăn nét mặt lạnh lùng, đường nét sắc sảo không biểu lộ cảm xúc, thậm chí hơi thở cũng bí ẩn.
“Phí tổng, đây là báo cáo tổng kết quý ba và kế hoạch công việc quý tư, anh thấy sao?”
Mồ hôi tay chảy liên tục, các quản lý không dám nhìn nét mặt Phí Trăn.
Phí Trăn im lặng, làm áp lực tăng lên như những ngọn núi lớn, như thể ngay phút sau sẽ nghiền nát họ.
Khi phòng thủ tinh thần của họ chuẩn bị sụp đổ, Phí Trăn lạnh lùng gật đầu.
Cuộc họp như luyện ngục kết thúc, Tần Quyết tiến lên, hơi cúi người: "Phí tổng."
Nét mặt điêu khắc rõ nét của Phí Trăn giờ mới có chút sức sống, hắn nói: "Kiểm tra sao rồi?"
Tần Quyết báo cáo: “Cô Giang hiện đang ở nước ngoài xem triển lãm thời trang.”
Y cẩn thận quan sát phản ứng của Phí Trăn, tuy nhiên người đàn ông không lộ ra chút cảm xúc nào.
Tần Quyết tiếp tục nói: “Còn về con trai của anh và cô Giang, hiện tại do em trai cô Giang là Giang Nghiễn Chu đang chăm sóc.”
Phí Trăn ngẩng mắt lên, giọng vẫn lạnh như đáy ao: “Giang Nghiễn Chu?”
“Vâng, đúng là Giang Nghiễn Chu, người đang tham gia chương trình thực tế cùng với Lục Dạng.” Tần Quyết đáp.
Bầu không khí trở nên nặng nề.
“Giang Như Tư khi nào về?” Phí Trăn đột ngột hỏi.