Sau Khi Tích Trữ Đầy Đủ Vật Tư - Ta Mang Không Gian Dắt Con Chạy Nạn - Chương 132: Tô Tỉnh ---
Cập nhật lúc: 2025-12-02 08:05:55
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngưu Hòa tỉnh , Bạch Nhiễm cũng thở phào nhẹ nhõm, khỏi khổ : “Không ngờ nàng mẫn cảm với chú ngữ đến . Sao ? Có ?”
Ngưu Hòa lắc đầu: “Ta . Có điều nãy mơ một giấc mộng, ở trong đó thấy cả đời của Nguyệt Lê. Chuyện là ?”
Nghe Ngưu Hòa , đôi mắt Bạch Nhiễm lập tức sáng rực: “Nàng là, nãy nàng Tố Hồi ?”
Ngưu Hòa kinh ngạc hỏi Bạch Nhiễm: “Tố Hồi? Ý là ?”
Bạch Nhiễm tiếp lời: “Địa cung thà là cấm địa của Thánh Sơn, bằng là nơi Thánh Nữ học cấm thuật.
Sau khi vị Thánh Nữ tiền nhiệm qua đời, sẽ Thánh Nữ mới giáng sinh. Thánh Nữ học văn, học y thuật, do Đại tế tư và các Trưởng lão riêng rẽ dạy dỗ.
cấm thuật thì chỉ Thánh Nữ mới thể học. Cấm thuật thể ghi chép bằng văn tự, lên giấy, giấy sẽ tự cháy; khắc lên bia đá, bia đá sẽ tự hủy.
Bởi , Thánh Nữ đời đầu tiên mới kiến tạo địa cung .
Địa cung một công năng, gọi là Tố Hồi, nó thể lưu giữ ký ức của con .
Các đời Thánh Nữ học cấm thuật, sẽ tự lĩnh ngộ trong địa cung, học bao nhiêu thì bấy nhiêu.
Bởi vì ngộ tính khác , mới cách Thánh Nữ đời bằng đời . Nguyệt Lê là ngoại lệ, ngộ tính của nàng cực cao, cấm thuật những học nhanh, mà uy lực còn sánh ngang với Thánh Nữ đời thứ hai.
“Có điều, quả thực kỳ lạ, niệm là chiêu hồn chú, vì nàng đột nhiên Tố Hồi?”
Chuyện khiến Bạch Nhiễm cũng bối rối.
“Nàng tò mò về cuộc đời của Nguyệt Lê ?” Bạch Nhiễm đột nhiên nghĩ đến một khả năng.
Ngưu Hòa liếc Bạch Nhiễm một cái đầy u oán, mới : “Các ngươi câu nào cũng rời Nguyệt Lê, tai sắp đến chai , nghĩ đến nàng cũng .”
“Vậy thì đúng . Tư chất của nàng thua kém Nguyệt Lê, cộng thêm nàng tâm tâm niệm niệm đều là cuộc đời của nàng ,”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
“Địa cung sẽ Tố Hồi những chuyện Thánh Nữ trong lòng nhất, cho nên nàng mới hồi ức của Nguyệt Lê.”
Bạch Nhiễm hai tay vỗ .
Y ngờ tư chất của Ngưu Hòa đến , động niệm là thể thành chú. Tuy địa cung công năng tăng cường chú thuật, nhưng thiên phú của Ngưu Hòa cấm thuật tuyệt đối kém Nguyệt Lê, thậm chí còn hơn thế nữa.
Ngưu Hòa xong lời phân tích của Bạch Nhiễm, cũng khỏi liên tục tán thán:
“Địa cung thật thần kỳ, thế mà thể lưu trữ ký ức.”
Địa cung giống như một bảo vật lưu giữ hình ảnh, chỉ cần Thánh Nữ tiến ký ức, là thể học những cấm thuật lợi hại.
Tương đương với việc Thánh Nữ đời đầu tiên để cho hậu duệ một vị thầy, để dạy dỗ các đời Thánh Nữ.
Phải là nhiều vị thầy mới đúng.
Nàng rằng để thể dẫn động Tố Hồi, cần thiên phú.
Có vị Thánh Nữ suốt cả đời cũng dẫn động mấy , nào ai dễ dàng đơn giản như nàng.
Ngưu Hòa thấy cuộc đời ngắn ngủi của Nguyệt Lê trong Tố Hồi, trong lòng cũng thể giữ sự bình thản. Nàng quả thực càng lúc càng hiếu kỳ về thứ ở Thánh Sơn.
Tuy nhiên, hôm qua nàng mới thề thốt đanh thép rằng Nguyệt Lê, Thánh Nữ, giờ ngại dám đối diện với Bạch Nhiễm mà dò hỏi nữa.
Bạch Nhiễm tâm tư kín đáo của nàng, chỉ lấy đôi mắt sáng lấp lánh Ngưu Hòa, sự mong chờ trong ánh mắt dường như sắp tràn ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-tich-tru-day-du-vat-tu-ta-mang-khong-gian-dat-con-chay-nan/chuong-132-to-tinh.html.]
Ngưu Hòa Bạch Nhiễm chút ngượng ngùng, nàng chỉ Sở Thiên Ân đang mặt đất hôn mê mà : “Cái đó, bệnh của bằng hữu thế nào ?”
“Đã nữa. Song thất phách của y quy vị, nhất là nên ngủ một giấc, điều sẽ giúp thần hồn y định.”
Bạch Nhiễm thu cảm xúc trong ánh mắt, khôi phục vẻ ôn hòa như .
Sau hai ngày ở chung, y cũng dần hiểu tính cách của Ngưu Hòa, nàng ăn mềm ăn cứng, thể bức bách quá mức, chỉ khi tự nàng nghĩ thông suốt thì mới .
“Chúng ngoài thôi. Nơi đây quá lạnh. Sau … là nếu nàng đến thì bất cứ lúc nào cũng thể đến.”
“Thật ?” Giọng điệu nôn nóng của Ngưu Hòa để lộ suy nghĩ trong lòng nàng.
“Đương nhiên . Ta còn mong mỏi hơn nàng, mong nàng thể hiểu chúng , hiểu Thánh Sơn.
Mong nàng thể hiểu sứ mệnh của Thánh nữ. Hôm qua là quá nóng vội, mới khiến nàng phản cảm.
Từ giờ trở , tất cả thứ ở Thánh Sơn đều mở cho nàng, còn giữ gì nữa. Mong nàng đừng tiếp tục bài xích chúng , hãy mở lòng đón nhận tất cả.”
Ngưu Hòa suy nghĩ một lát, trịnh trọng gật đầu với Bạch Nhiễm: “Ta thấy cả đời của Nguyệt Lê, cũng suy nghĩ đây của quả thật phần lệch lạc. Ta sẽ cố gắng đón nhận tất cả.”
Sau Tố Hồi , Ngưu Hòa cảm thấy đây khung khổ tự đặt trói buộc, chỉ nghĩ đến việc tiểu phú tức an, nghĩ đến việc sống những ngày tháng bình yên bên nhi t.ử và nhà họ Tôn.
Sau khi thấy cả đời Nguyệt Lê, Ngưu Hòa cảm thấy tầm của hình như hẹp .
Khi xuyên tới đây, nàng quá coi trọng cảm nhận của bản , cho rằng chỉ cần sống , mặc kệ bên ngoài hồng thủy ngập trời.
Hiện tại, nàng tự hỏi liệu thể thử đổi, còn vương vấn gia đình nhỏ, mà mở rộng tầm mắt hơn một chút chăng.
Bạch Nhiễm cùng ba rời khỏi địa cung, Hàn Sương và những khác lập tức vây , dồn dập hỏi han bệnh tình của Sở Thiên Ân.
Sau khi nhận câu trả lời chính xác, vài lập tức quỳ xuống Bạch Nhiễm và Ngưu Hòa.
Những ngày , tuy họ ngày ngày bôn ba, nhưng đối với việc Sở Thiên Ân thể tỉnh , họ ôm quá nhiều hy vọng.
Ai ngờ một chuyến Thánh Sơn thể chữa khỏi bệnh cho y, điều thật sự quá đỗi mừng rỡ ngoài dự liệu.
Họ chỉ thể dùng cách để bày tỏ lòng ơn trong lòng.
Ánh đèn vàng vọt xuyên qua chụp đèn rải khắp căn phòng, vật trong phòng đều mờ ảo như sương.
Sở Thiên Ân mở mắt, tấm màn sa màu xanh nhạt lọt tầm mắt.
Những ngày tuy sống trong mơ hồ, nhưng những chuyện xảy , y cũng nhớ chút nào.
Giờ đây thần hồn quy vị, liên tưởng đến quá khứ, y nhanh chóng những chuyện gần đây xảy .
Trong tâm trí y tự chủ mà hiện lên cảnh tượng xông yến tiệc.
Phụ vương cầm Thanh Phong kiếm, đang dùng khăn tay lau vết m.á.u kiếm, mẫu và đại cữu trong vũng máu.
Dù qua lâu đến , những chuyện cũ đối với y vẫn còn hiển hiện rõ ràng mắt.
Sở Thiên Ân trùm kín đầu, co quắp trong chăn, kìm mà úp mặt nức nở.
Biết Hàn Sương và những khác vì mà mất bốn , họ mang theo bôn ba ngàn dặm, quản ngại khó nhọc, màng nguy hiểm chạy đến Mán tộc cầu y.
khi nhớ dáng vẻ phụ vương mang theo nụ dữ tợn lau bảo kiếm, dáng vẻ mẫu phi và đại cữu trong vũng máu. Y liền cảm thấy chi bằng đừng tỉnh còn hơn.