Hình Dục khựng , môi mấp máy như   gì đó nhưng cuối cùng  cụp mắt, tránh  thẳng  .
Hồi lâu ,   mới cất lời, giọng   nhẹ, nhưng   rõ mồn một:
“Anh   mất em.”
Đây   là câu trả lời  từng nghĩ đến.  may mắn  cũng   điều  sợ  .
Những ngày lơ lửng bên cạnh  ,   từng hành động, từng ánh mắt…  mới nhận ,  lẽ   thực sự  yêu .
 đột nhiên lên tiếng, đổi chủ đề:
“Hình Dục,   vì   thích  ?”
Cơ thể Hình Dục chấn động mạnh, nét mặt thoáng vẻ bàng hoàng.
“Viên kẹo đầu tiên  ăn là  cho. Đến giờ  vẫn nhớ rõ mùi vị , hóa   đời   thứ ngọt ngào đến thế.”
“ thực sự quá thiếu thốn tình thương, cũng quá khao khát  ai đó yêu thương . Chỉ cần ai cho  một chút ấm áp,  sẽ bất chấp tất cả để đến gần  .”
“Vậy nên khi nhận lời bố  đến bên , thật   chỉ vì tiền. Mà còn là vì   tự  thành mộng tưởng ngốc nghếch của .”
Ba năm qua, cuộc giao dịch   cứu  bà nội,  là cơ hội để  nuông chiều trái tim mù quáng của  — trái tim  lỡ yêu Hình Dục.
Cá không vây xin hân hạnh tài trợ bộ truyện này, ai reup thì không phong cách.
 dù yêu đến  thì  vẫn  giới hạn.
  từng nghĩ đến việc sẽ  cùng   đến cuối. Chỉ  khi giao dịch kết thúc, bà nội  cứu,  sẽ dứt khoát rời .
Vậy mà khi “yêu” chị , Hình Dục   thể chấp nhận biến  thành kẻ thế  — một hành động quá sức nực  và nhục nhã.
Anh   chỉ  tổn thương , mà còn  hoen ố hai từ “thích” .
 càng  thể chấp nhận việc cả gia đình  đều mặc nhiên thừa nhận chuyện , thậm chí chẳng ai thấy  gì sai.
Vì , ngày  chia tay  , điều   là: “Đừng cưới Lâm Tư Vũ.” Chứ   “Đừng cưới cô , hãy cưới em.”
Vì đó là lời khuyên cuối cùng  dành cho  . Chỉ thế mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-toi-chet-anh-ay-dien-roi-gndy/chuong-17.html.]
Chị  tim  , nhưng tâm cơ thì thừa thãi.
Chị  thực sự   là  phù hợp để  vợ.
Thế nhưng Hình Dục  dùng ba chữ “đồ rẻ mạt” để đáp trả .
Dùng ba năm sỉ nhục và khinh thường để đối xử với .
“Vậy nên, Hình Dục, đừng bao giờ   yêu . Nghe ghê tởm lắm.”
Vẻ mặt Hình Dục cứng đờ.
Đôi môi   run rẩy, như  lên tiếng, nhưng  kịp  gì thì điện thoại đổ chuông.
Âm thanh gấp gáp  như xé toạc bầu  khí nặng nề, cũng giúp  thở phào nhẹ nhõm.
Hình Dục lau mặt, nhấc máy. Là Tiểu Tả.
“Hình tổng,    mang đến một khối sừng tê giác nặng hai cân. Tiền cũng  giao đủ .”
“Ngoài , nơi an táng của bà Vương Văn Thúy cũng  tìm thấy.”
“Ngài xem  cần đưa t.h.i t.h.ể tiểu thư Lâm…?”
Ngón tay Hình Dục siết chặt điện thoại đến trắng bệch, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, nhưng giọng   lạnh lùng đến thấu xương: “Không cần.”
 nhướn mày, nhưng chẳng hề bất ngờ.
Tiểu Tả cũng  ngạc nhiên, ngừng một lát  bổ sung:
“Khi tìm t.h.i t.h.ể của bà Vương,   xem  camera bệnh viện.”
“Người cuối cùng gặp cả tiểu thư Lâm và bà Vương  khi họ qua đời… đều là cùng một .”
Lông mày Hình Dục nhíu chặt, giọng  trầm xuống:
“Ai?”
“Vợ  cưới của  — Lâm Tư Vũ.”