Sự thấu hiểu và bao dung của , đổi  là sự thờ ơ ngày càng quá đáng của  .
 
“Đau quá bác sĩ,  chịu hết nổi !” Tần Tiêu thở hổn hển, gần như nghiến răng rít  từng chữ, “…   chuyển sang sinh mổ!”
 
Bác sĩ  :
“Anh Tần, bụng sản phụ quá lớn, thực sự nên mổ lấy thai.”
 
Trước đây, Tần Tiêu nhất quyết bắt  sinh thường.
 
Anh   trẻ sinh thường thì đề kháng  hơn, thông minh hơn.
 
Dù bác sĩ cảnh báo việc sinh ba tự nhiên  nguy hiểm,   cũng giả điếc  ngơ.
 
 giờ thì…
 
 còn  kịp trả lời, cửa phòng mổ bỗng  đẩy .
 
Mẹ của Tần Tiêu hùng hổ xông :
“Không ! Không  mổ!”
 
Bà  chỉ  mặt Tần Tiêu mà mắng như tát nước:
“Giang Trân Trân, từ  khi  thai cô ăn   , tất cả đều dựa  con trai  nuôi, giờ chỉ là sinh con thôi mà, chút đau đó cô cũng  chịu nổi ? Bác sĩ,   mổ! Phải sinh thường như kế hoạch!”
 
Tần Tiêu trừng mắt:
“Mẹ,    như  chứ?!”
 
Tần Tiêu  ,    vẫn luôn như thế.
 
Chỉ là  đây   là   lợi, nên giả vờ   thấy mà thôi.
 
Y tá chắn  mặt  Tần Tiêu:
“Thưa bà, mời bà  ngoài. Trong phòng sinh chỉ cho phép một  nhà  cùng.”
 
 bà   như   thấy, còn tiến lên vài bước, kéo  dậy:
“Tiêu Tiêu , chẳng  cô  chỉ sinh con thôi ,  còn bắt con  cùng? Con là nhà thiết kế, thấy mấy thứ bẩn thỉu  thì cảm hứng sáng tác  ảnh hưởng thì ? Đi,  với !”
 
Mẹ Tần Tiêu  lôi  kéo  rời khỏi phòng sinh.
 
Trước khi cửa khép ,   đầu  .
 
Trong mắt Tần Tiêu là sự tuyệt vọng  lối thoát và nỗi sợ hãi tột cùng.
 
Giờ thì   cuối cùng cũng  tự  trải qua một phần nhỏ nỗi đau mà  từng gánh chịu suốt bao năm qua.
 
Đừng vội.
 
Sau  sẽ còn nhiều cơ hội cho   từ từ cảm nhận hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-toi-va-chong-hoan-doi-co-the/chuong-3.html.]
 
04
 
Cuối cùng, Tần Tiêu vẫn  mổ đẻ.
 
Sinh ba thực sự quá khó khăn, bác sĩ lo nếu cứ tiếp tục sẽ khiến thai nhi  ngạt, sản phụ cũng  thể  chịu nổi.
 
 suy cho cùng vẫn lo cho  thể , tự quyết định ký  đơn mổ.
 
May mà cuối cùng  tròn con vuông.
 
Tần Tiêu  sinh  ba bé gái,  con đều bình an.
 
Nhìn ba công chúa nhỏ  trong xe nôi, niềm hạnh phúc dâng trào trong lòng .
 
Tuy    trực tiếp sinh  các con, nhưng mang thai mười tháng, tình cảm  sớm nảy sinh.
 
Mẹ của Tần Tiêu tạm thời   mặt, bà  chê thời gian chờ sinh quá dài,   ngoài nhảy quảng trường.
 
Sau khi nhảy xong  , Tần Tiêu cũng  tỉnh.
 
“Thế nào , con là trai  gái?” Mẹ Tần Tiêu hào hứng xông  phòng bệnh, phản ứng đầu tiên là tìm con.
 
Tần Tiêu yếu ớt   giường:
“Mẹ, con  mới mổ xong,   quan tâm con một chút ?”
 
Mẹ   hờ hững đáp:
“Ôi dào, phụ nữ ai mà chẳng  trải qua chuyện ? Con giờ là    , đau thế thì cũng  ráng chịu .”
 
Sắc mặt Tần Tiêu cứng đờ, định  gì đó thì     nhanh chân bước tới bên nôi em bé.
 
“Trời ơi, ba bảo bối nhỏ của bà đây .”
 
Bà  vén lớp chăn quấn em bé,  kỹ một cái, sắc mặt lập tức sụp xuống.
“Con sinh ba đứa con gái ?”
 
Ánh mắt đầy oán độc của bà  dán chặt  Tần Tiêu:
“Ngày nào cũng nuôi con ăn ngon mặc ,  mà  đẻ  ba đứa con gái, cái thứ chỉ tốn tiền!”
 
Gì mà “chỉ tốn tiền”? Sinh con trai  con gái thì cũng đều là con chứ !
 
 nhíu mày định phản bác, nhưng Tần Tiêu  lên tiếng :
“Cái gì mà chỉ tốn tiền? Ba đứa nhỏ đều là m.á.u thịt trong bụng con, là con  bước qua cửa tử mới sinh  chúng!”
 
  phần kinh ngạc.
Trước  Tần Tiêu cũng luôn mong sinh ba đứa con trai.