là nội tiết tố của sản phụ quả thật kỳ diệu,  khi tự  trải nghiệm  thì cả quan niệm cũng  đổi.
 
  Tần Tiêu thì chẳng buồn , bĩu môi   sang  mà oán trách:
“Tiêu Tiêu , con chiều nó quá đấy! Tự dưng sinh mổ  gì? Lần   sinh  con trai,  còn mổ, thì ba bốn năm nữa mới  thể sinh tiếp. Mà mổ thì  tốn thêm một khoản tiền, tiền đó   của con ?”
 
 mặt  cảm xúc  bà , trong lòng  lạnh lẽo  thấy may mắn.
 
May mà  đau đớn trong phòng sinh hôm nay   là .
 
Sắc mặt Tần Tiêu  trắng bệch: “Mẹ,    thể vô tình như ! Thực  con   là…”
 
Anh  sắp   chuyện hoán đổi  xác,  lập tức ngắt lời:
“Giang Trân Trân! Sao em   hiểu chuyện ,  còn cãi lời  lớn? Mẹ   ý đó, là em  sinh xong nên nhạy cảm quá thôi. Mau xin   ,  chuyện  coi như xong!”
 
 bắt chước ngữ điệu của Tần Tiêu thường ngày, mấy câu  khiến   cứng họng.
 
Mà  gì  ngạc nhiên?
 
Tần Tiêu, đây chẳng  là chiêu mà  vẫn  dùng để giải quyết mâu thuẫn  chồng – nàng dâu ?
 
Có con trai chống lưng,  Tần Tiêu càng  lý lẽ.
 
“Xin  cũng vô ích, xin   thể đẻ  ba đứa cháu trai cho  ?”
 
Bà  trợn mắt, bực dọc :
“Thôi , bạn nhảy của  vẫn đang đợi,   đây!”
 
Bà  phủi m.ô.n.g  dậy,  thèm  đầu .
 
Trước khi , cũng   Tần Tiêu  ba đứa bé lấy một .
 
Tần Tiêu ngẩn ngơ   giường.
 
Anh  nhắm mắt , tràn đầy mệt mỏi.
 
 lạnh lùng   :
“Cảm giác thế nào? Sinh con  thật sự nhẹ nhàng như  từng  ?”
 
Tần Tiêu cúi đầu, giọng đầy cầu xin:
“Trân Trân,  đây là  sai . Giờ con cũng sinh xong , chúng  đổi    ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-toi-va-chong-hoan-doi-co-the/chuong-4.html.]
 nhướng mày:
“Đổi  để  gì? Để   song hành cùng Phùng Chiến ?”
 
Câu  đó rơi  tai Tần Tiêu, lập tức khiến   biến sắc.
 
Anh  trừng mắt  , đầy sợ hãi:
“Vậy … em dùng tà thuật hoán đổi cơ thể là để trả thù  ?”
 
Nếu   nghĩ , cũng .
 
Chỉ cần   tin  nắm giữ cách đổi   xác, thì  sẽ  quyền khống chế  .
 
 mỉm   rõ ý tứ:
“Chỉ cần  ngoan ngoãn,  lời,  sẽ cân nhắc việc đổi .”
 
Tần Tiêu nghiến răng:
“Em    gì?”
 
Cá  cắn câu.
 
 nghiêm túc:
“Chúng  cứ  tròn vai của . Anh ở nhà kiêng cữ, cho con bú, bồi dưỡng cho  vết mổ.  sẽ giúp  quản lý studio thiết kế.”
 
“Không !” Tần Tiêu lập tức phản đối, “Studio là tâm huyết của ! Em  nội trợ quá lâu,  lạc hậu với công việc !”
 
“Tần Tiêu, bây giờ    tư cách mặc cả, chỉ  thể chấp nhận.”
 
  lạnh nhắc nhở:
“Anh quên  ? Hồi mới lập studio, để  chuyên tâm thiết kế,   lo hết tài chính, nhân sự, quan hệ công chúng. Dù khi đó  cũng là nhà thiết kế trẻ  đánh giá cao nhất khóa.”
 
“Ước mơ của  là thiết kế thời trang, nhưng vì ,  chấp nhận lui về .”
 
“Sau  khi studio phát triển,  thuê  chuyên trách  việc, còn bảo  nên về nhà dưỡng thai. Anh   quá vất vả , nên nghỉ ngơi, ở nhà chăm con. Trong mắt ,  nội trợ là nhàn hạ đúng ? Vậy thì mời  cũng trải nghiệm thử cuộc sống ‘nhàn nhã’ đó, còn     .”
 
Tần Tiêu há miệng, định cãi gì đó, nhưng cuối cùng    lời nào.
 
Nhìn sắc mặt  ,  hài lòng gật đầu:
“Để tránh phiền phức,  hy vọng  đừng  chuyện hoán đổi cơ thể với ai, bao gồm cả   và Phùng Chiến.”
 
Câu   dứt, sắc mặt Tần Tiêu   chút khó xử:
“Tại ? Hai  họ là  cận với chúng  nhất, chỉ cần em phối hợp giải thích, họ sẽ tin mà.”