"Nhìn lời Trương tổng  kìa, cứ như thể bao năm thành tích của   là   giường mà  , nếu   mà   con đường    chứ? Hèn chi  đây  thấy  với Tề An tổng  thiết đến mức  vệ sinh cũng  cùng ..." Nói xong, Võ Sanh giả vờ ngạc nhiên bịt miệng : "Ối,    gì  nên   nhỉ?"
Quả nhiên, Trương Hải lập tức biến sắc: "Cô bớt  bậy  !"
"Sao gọi là  bậy  chứ, quan hệ của  với Tề An tổng ai cũng  mà, mỗi  Tề An tổng đến là  cứ như thể  tắm rửa sạch sẽ... , hóa  là tắm rửa sạch sẽ chỗ đó, chờ  sủng hạnh ?"
"Phì! Cô đồ tiện nhân, còn ở đây  bậy nữa,  xé nát miệng cô  bây giờ!"
Cô  bộ mặt dữ tợn của Trương Hải, chỉ thấy buồn .
Trương Hải giơ cánh tay lên, dường như thực sự  xông tới dạy dỗ cô.
 cánh tay giơ lên  chẳng thể hạ xuống.
Một bàn tay xương khớp rõ ràng ấn lên cánh tay Trương Hải, chỉ  thấy tiếng "rắc" một cái, cánh tay Trương Hải liền cong  một cách quỷ dị.
Những  vây xem hóng chuyện nãy giờ chứng kiến cảnh  đều kinh hãi tột độ.
Ba giây ,   mới hoảng loạn bỏ chạy khỏi hiện trường.
Tề Quang như một bóng ma, từng bước  tới  mặt Trương Hải, mỗi bước dường như đều nhẹ bẫng, nhưng  tạo  hiệu ứng long trời lở đất.
Cuối cùng, Tề Quang khụy xuống  mặt Trương Hải, uy áp tỏa  từ    dường như hóa thành thực thể,  ngừng đè nén thần kinh của những  xung quanh.
"Muốn chết,  ?"
Một câu hỏi nghi vấn, nhưng  mang theo giọng điệu  thể nghi ngờ.
Những khớp ngón tay trắng nõn của Tề Quang vươn tới cổ Trương Hải,  đó năm ngón siết chặt.
Trương Hải run rẩy như cầy sấy, như thể  thấy tử thần.
Cô  thấy ngón tay Tề Quang siết chặt, vội vàng tiến lên kéo lấy .
"Tề tổng,   mắng  ,   ."
Tề Quang  đầu  cô, cô lúc  mới phát hiện đôi mắt  đỏ ngầu,  khác gì La Sát địa phủ.
"Chưa đủ."
"Đủ ." Cô nắm tay Tề Quang khẽ dùng sức: "Anh  chỉ là miệng tiện thôi,    ."
Tề Quang    cô, sự hung ác trong mắt   tan biến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-trai-qua-18-dem-mong-xuan-voi-sep/chuong-4.html.]
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, mọi người thấy hay thì đánh giá page fb Chanh 5 sao và đừng quên follow truyện, để lại comment cho Chanh biết nhé, iu mọi người.]
Đôi mắt trở  bình thường trong trẻo lạ thường, như thể sự hung bạo   chỉ là ảo giác của cô, đột nhiên một hình ảnh lóe lên trong đầu cô.
Người  mắt dường như  từng  điên dại giữa một đống đổ nát.
"Nàng vì các ngươi mà cam nguyện hiến tế sinh mạng,  mà các ngươi     , coi nàng là kẻ ác. Giờ đây,   tất cả các ngươi  chôn cùng nàng."
5
Gió gào thét, tiếng trống dồn dập,  ngự Ứng Long, tay cầm trường thương, đang giao chiến với Ma Tôn.
Chiêu thức liên tiếp thi triển, động tác liền mạch, nhưng ngay khi sắp đ.â.m trúng yếu huyệt của Ma Tôn, trong lòng  bỗng nhiên quặn thắt.
Cả   suýt chút nữa ngã khỏi lưng Ứng Long.
Ma Tôn chớp lấy cơ hội , chỉ trong nháy mắt  thoát  xa trăm dặm.
Cơn đau thắt tim  là di chứng  khi  gánh chịu tám mươi mốt đạo Thiên lôi  Tru Tiên Đài.
"Ha ha ha, Võ Thần đại nhân đau lòng lắm  ? Ngươi  nhớ , chính những con dân mà ngươi yêu nhất  trói ngươi lên Tru Tiên Đài, dẫn tám mươi mốt đạo Thiên lôi giáng xuống khiến ngươi trọng thương? Ta thật sự  cảm ơn bọn chúng, nếu   bọn chúng  ngươi  thương, Ma tộc nào  cơ hội lật  chứ!"
Ta điều chỉnh  thở, đội Thiên binh phía  lưng  cũng ngừng  trong khoảnh khắc.
Phải, đạo Thiên lôi  là do kẻ nắm quyền ở Thiên giới tự tay giáng xuống, nhưng đó là cái giá   trả vì  cố giữ  Thiên Ma Chi Tử Tề Quang, nên dù chịu Thiên lôi,  cũng  hề oán hận.
"Lão yêu Ma tộc, ngươi đừng hòng ở đây  loạn quân tâm, nộp mạng !"
Ta vác trường thương một  nữa xông lên, nhưng  ngờ Ma Tôn  giăng bẫy, đặt Minh Âm Trận  đường  tiến lên.
Nếu   ngoại thương, trận pháp  sẽ chẳng  chút tác dụng nào, nhưng vì vết thương cũ    vẫn  lành, ngay khoảnh khắc  bước  trận,  liền cảm thấy   như sắp  xé toạc.
"Đừng!" Giọng Tề Quang vang lên  lưng .
Ta  đầu  , vì giao tranh dữ dội, nốt ruồi son ở khóe mắt  đỏ đến lạ.
Tề Quang là sự ích kỷ duy nhất của   khi thành thần, nhưng sự ích kỷ  cũng chỉ  thể đến đây thôi.
Ta truyền âm cho Tề Quang, bảo  hãy bảo vệ Cửu Châu thật , chờ   về.
Rồi  một  bay về phía  để khởi động trận pháp, dùng chính bản   hiến tế.
Bảo vệ Bách tính Cửu Châu là trách nhiệm của ,  vì thỏa mãn tư dục mà  tiêu d.a.o hai mươi năm, giờ đây nên trở  vị trí của  .
Giữa tiếng gào thét  cam lòng của Ma Tôn,   thấy Tề Quang lao về phía , gương mặt tràn đầy tuyệt vọng...