Lần đầu tiên  xuyên  đến Lâm Triều,  mới mười lăm tuổi.
Nhiệm vụ của  là cứu một đứa trẻ trong lãnh cung.
Ta  xuống bên giường, ngón tay chạm  trán lạnh như băng của .
Mắt Tiêu Dật nhắm chặt, lộ  gương mặt gầy gò tái nhợt, chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi.
Nếu    liên lụy bởi mẫu phi,  lẽ   sống một cuộc đời vàng son như những hoàng tử khác.
Người đời  gây  nỗi đau cho ,   thể đòi hỏi   khoan dung và nhân từ?
Dù là nhiệm vụ,  vẫn  kìm  lòng trắc ấn.
Ta ôm đứa trẻ đang hôn mê, canh giữ suốt ba ngày đêm, kéo  từ quỷ môn quan trở về.
Khi  uống ngụm nước đầu tiên,  giận dữ , "Nếu ngươi  lòng,  sẽ g.i.ế.c ngươi."
Ta  đáp, "Ta đợi ngươi lớn lên g.i.ế.c ."
Thế là ba năm trôi qua, trong lãnh cung rộng lớn, chỉ  hai chúng  nương tựa  , hơn một nghìn ngày đêm đồng cam cộng khổ.
Tình cảm dành cho  lúc hoạ nạn càng ngày càng sâu sắc, chúng    thể ngừng  .
Như những con chim sâu đầu đời của tình yêu, chúng  mãnh liệt và ẩn , hận  thể cùng đối phương hoà  một.
 một ngày nào đó, nhiệm vụ sẽ kết thúc và  sẽ  rời khỏi thế giới .
Nếu      thứ hai, chỉ  thể chờ đợi trong trong năm năm và tự nguyện c.h.ế.t trong thế giới ban đầu.
Điều  rõ ràng là một sự mạo hiểm  ăn cả ngã về .
May mắn , ở thế giới ban đầu,   sống trong cô đơn và   ai buồn bã vì sự   của .
Hệ thống cố gắng thuyết phục  rằng, hầu hết những  cùng suy nghĩ với  về việc xuyên   từ bỏ  năm năm chờ đợi.
Ngay cả khi   kiên trì trở , họ cũng ít  khả năng thành công theo ý .
Ta  hối tiếc, mỗi khi  thời gian,  sắp xếp  chuyện  khi rời .
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Tiêu Dật chắc chắn sẽ chờ   , nhưng   thể giải thích cho    khi rời , chỉ  thể hỏi  hỏi    khi rời .
“Tiêu Dật, nếu vì lí do bất khả kháng mà   rời  năm năm, liệu   chờ  ?”
Thiếu niên  tuấn ôm chặt   lòng:”Ta sẽ chờ, bất kể bao lâu, nàng nhất định  trở về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-tro-lai-the-gioi-nhiem-vu-ta-tuyet-vong/chuong-2.html.]
“Thư Thư, tối  sẽ đến thăm nàng .” Tiêu Dật sắp xếp  ở Quy Tây Viện xong, liền vội vã rời .
Trong viện  bốn nha , năm bà tử. So với việc chăm sóc, họ giống như sợ  bỏ trốn hơn.
Đêm đó,   buồn bã  xích đu trong sân,  bầu trời tối dần. Tiêu Dật  đến.
Mấy ngày , lòng nhiệt huyết khi trở về của  hiện giờ    nguội lạnh.
Toái Tuyết chần chừ lên tiếng, “Thư cô nương,    dùng bữa  ? Điện hạ bận rộn công việc, tối nay  chắc sẽ đến.”
Ta chống chân xuống đất, một lực  dậy, ánh mắt lướt qua cánh cửa sân tối đen. “Được.”
Vừa qua giờ Hợi,    giường, lật mở một quyển du ký.
Ở đây   mạng,   cuộc sống đêm đa sắc màu, nếu  bên cạnh  ở đây, chỉ còn  sự tĩnh lặng vô tận.
Điều  cũng khiến   rõ mồn một những lời thì thầm bên ngoài cửa.
“… Khóc mà chạy  ngoài.”
“Ai,  đúng ngày sinh nhật, ai mà ngờ chính chủ  về, thật là xui xẻo.”
“Chậc! Điện hạ của chúng  chẳng  vội vàng theo dỗ ? Nghe  giờ đang…”
Vài tiếng  khúc khích nữa.
Trang sách trong tay  mãi  lật, ánh mắt  dòng chữ đó  , trong đầu trống rỗng.
Toái Tuyết sắc mặt khó coi, cúi  xin : “Thư cô nương xin thứ , hai nha  đó tuổi còn nhỏ,  năng hồ đồ, thật  Điện hạ…”
Ta gập trang sách , “Ta mệt , các ngươi cũng  nghỉ ,  cần trực đêm.”
“Vâng.” Toái Tuyết gần như   thẳng  , cúi đầu lui .
Nến tắt,  mở mắt  trong bóng tối.
Hệ thống  nhạo hỏi, “Đã nghi ngờ , tại   kéo nha  ở cửa  hỏi rõ ràng?”
“Ta sẽ  tìm kiếm sự thật từ miệng  khác.”
Ta lạnh lùng    ,
“Ta   họ  mục đích gì, nhưng rõ ràng là cố ý.”
“Ta  mới trở về, sự nghi ngờ mập mờ  dễ gây tổn thương tình cảm nhất,      khác điều khiển,  vài việc  sẽ tự   rõ.”