Ta  dọn đến Mai viện cùng với Toái Tuyết.
Châu Tô nắm chặt phần  lưng, từ từ tiến  gặp , “Tỷ tỷ đến , Tô Tô  vui mừng.”
“Ngươi vui mừng sớm quá,”   ngang qua từ đầu đến chân, đặc biệt dừng mắt tại bụng nàng, “Có lẽ ngươi nên tập trung nhiều hơn  việc bảo vệ thai nhi.”
Nàng bất ngờ căng thẳng, vội vàng che bụng,   như đang cảnh giác với kẻ trộm.
“Thư cô nương  cần  đối đầu trực diện với nàng ,” Toái Tuyết sắp xếp cẩn thận quần áo và đồ dùng của , “Nếu nàng  kể  chuyện ,  thể gây xích mích giữa điện hạ và Thư cô nương.”
Ta lặng lẽ lật một trang sách, “Không , cho dù  nhận , nàng  cũng chẳng tha thứ cho . Tốt hơn là để cho bản  thật thoải mái.”
Môi của Toái Tuyết mím  nhưng cuối cùng cô cũng   gì.
Đến lúc bữa tối, Ngô bà tử dìu Châu Tô chờ ở sảnh.
Khi thấy Tiêu Dật , ánh mắt của Châu Tô lập tức tràn đầy tình cảm dịu dàng, khóe miệng nàng nhoẻn lên.
“Ra ngoài  gì? Bên ngoài gió lớn,” Tiêu Dật bước tới, bàn tay lớn ôm lấy tay nàng một cách tự nhiên.
“Thiếp thích đợi điện hạ ở đây,” Châu Tô giọng điệu nhẹ nhàng, mang theo chút dịu dàng mềm mại  cưỡng  .
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“Nàng…” Bỗng nhiên  thấy  đang  từ phía , Tiêu Dật lúng túng, nhanh chóng buông tay .
“Thư Thư,”  nhanh chóng tiến tới  mặt , “Nàng  dọn đến đây, cảm thấy thế nào?”
Ta  dễ phát hiện lui  một bước, tránh xa tay .
Nhìn xuyên qua góc mắt, mặt của Châu Tô trở nên uất ức, chặt chẽ  chằm chằm .
Ta lạnh lùng cúi đầu, “ Điện hạ, nơi ở trong phủ đều  .” Không  gì  quan tâm liệu   thích  .
Tiêu Duệ hài lòng giúp   dậy, khuôn mặt gần gũi  thầm  tai , “Thư Thư, lễ nghi  , ngày càng  dáng vẻ của thái tử phi, dường như chỉ cần nàng  ,   gì là  thể.”
Ta rủ xuống đôi mi xuống che giấu vẻ mặt chế nhạo.
Ma xui quỷ khiến  nhớ đến một câu: “Hầu môn nhất nhập sâu như biển, từ nay Tiêu Lang là lữ nhân.” (Người qua đường)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-tro-lai-the-gioi-nhiem-vu-ta-tuyet-vong/chuong-7.html.]
Dù chỉ  ba chúng  cùng dùng bữa, đồ ăn vẫn đầy đủ như  một bàn lớn.
Ta lặng lẽ bưng tô lên, nhớ đến ngày xưa trong lãnh cung chỉ  một đĩa rau muối và hai tô mì trắng, nhưng chẳng bằng món ngon hôm nay khiến  khó nuốt.
Ta lặng lẽ ăn một miếng cơm, nhai từ từ.
“Tỷ tỷ,   ăn con cua ,” Châu Tô với khuôn mặt ngây thơ, giọng  còn  chút đáng yêu, “Tỷ tỷ giúp  bóc con cua  ?”
Trước khi Tiêu Dật định  gì,  nhếch môi nhẹ nhàng mở miệng: “Con cua tính lạnh,  thai  nên ăn.”
Châu Tô thót tim một cái,  sang  Tiêu Dật.
“Thư Thư  đúng đấy, nàng  nên suốt ngày chỉ nghĩ ăn uống, hãy tập trung  đứa bé là chính.” Tiêu Dật   hài lòng,  nàng một cái.
Châu Tô mím môi , ánh mắt nhẹ nhàng lóe lên. “Vậy thì   ăn con tôm , chắc   chứ?” Nàng  nhẹ, “Phiền tỷ tỷ giúp  bóc con tôm cho tiểu hoàng tôn nhé.”
Tiêu Dật nhíu mày, “Chuyện như  để cho hạ nhân  là , nàng cũng  nên —”
"Điện hạ." Châu Tô trêu ghẹo ngắt lời , "Điện hạ quên  , chúng   tỷ tỷ tự  tham dự . Đây là con của Điện hạ, cũng là con của tỷ tỷ. Mẫu  giúp hài tử bằng cách tự  , là cách  nhất để nuôi dưỡng tình cảm."
"Huống chi, Điện hạ chẳng  thường xuyên bóc tôm cho ?"
Nàng giả vờ  nhỏ, "Sao tỷ tỷ   thể bóc..."
"Được , những lời thừa thãi  cần  nữa."
Tiêu Dật  thoải mái mà khẽ ho một tiếng, liếc  sắc mặt của .
"Thư Thư,"  giơ đũa lên, gắp một con tôm đặt  mặt , dịu dàng :
"Ta nhớ,  đây nàng thường  thích trẻ con. Đây là đứa con đầu tiên của ,   cũng sẽ gọi nàng là mẫu , nàng  vui ?"
Ta  chằm chằm con tôm  mặt, một lát , đôi tay tinh tế của  nhấc lên.
Loại tôm  gọi là tôm đá, đặc trưng của thời đại , vỏ tôm cực kỳ sắc bén và cứng. Những  quý tộc khi tự tay  thường dùng công cụ để mở tôm, tránh  tổn thương ngón tay.
Ta    thương, vì   bóc tôm  cẩn thận.
Một lúc , thịt tôm trắng nõn  tách  khỏi vỏ,  bình tĩnh đáp: “Vui.”