Quả nhiên là   vượt qua vòng tuyển tú, lời lẽ cũng trở nên sắc bén hơn. 
So với   - một Cố Thanh Chiêu kiêu ngạo mà vô dụng - quả thực như hai  khác biệt  .
Đây tuyệt đối   do thứ nữ yếu đuối  dạy dỗ  .
“Nữ nhi  lấy đức  gốc, trọng tài trọng hiền. Ngươi cứ ba hoa khoác lác như , dù  nhập cung, quy củ nơi đó nhiều lắm,  chắc ngươi  thích nghi nổi. 
Biết bao tai họa chẳng  đều do lời  mà ? Theo  thấy, ngươi cũng đừng tham gia vòng tuyển cuối nữa.”
Bà   để ai xen ,  thẳng: 
“Trưởng tử thứ của phủ Thừa Hóa bá tài năng xuất chúng, là một trong những nam tử ưu tú bậc nhất kinh thành. Ngươi gả qua đó, tuy   với cao, nhưng  danh phận Hầu phủ nâng đỡ, cũng  đến nỗi khó coi.”
“Trưởng tử thứ của phủ Thừa Hóa bá?” Phu nhân họ Cố kinh hãi.
Đây chính là dòng dõi bá tước thế tập!
Tuy chỉ là thứ tử, nhưng trưởng tử chính thống nhà họ  mang bệnh lâu năm,  thể yếu ớt như cái bình thuốc di động,    con cái. 
Chức vị bá tước , e là sớm muộn cũng rơi  tay thứ tử.
Sao lão phu nhân   gả Cố Thanh Chiêu  nhà  như  chứ?
“Chứ còn gì nữa.” Đại phu nhân nhà họ Thẩm cũng phụ họa,  hiểu là vì :
“Mối hôn sự thế ,  khác   cũng chẳng . Thanh Chiêu đừng  mắt cao hơn đầu. 
Đợt tuyển tú , các tiểu thư danh môn khuê các đều chen , ngay cả A Uyển nhà  cũng  dám chắc sẽ  phong vị cao. 
Vịt Bay Lạc Bầy
Thanh Chiêu  khi còn chẳng  chọn. Thay vì cố đ.ấ.m ăn xôi, chi bằng lo tính đường khác thì hơn.”
Phu nhân họ Cố   d.a.o động, nhưng trong lòng vẫn đầy nghi hoặc: “Vòng tuyển cuối sắp đến, nếu vô cớ vắng mặt,  truy cứu thì cũng  dễ gì mà xong chuyện.”
“Chuyện đó  gì khó.” Đại phu nhân khinh thường đáp, “Đến ngày tuyển, bảo Thanh Chiêu giả bệnh là xong.”
“Chuyện …” Bà   chút do dự.
Việc trọng đại thế , tất nhiên  bàn bạc với phu quân, mà lúc      mặt. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-quy-phi-chi-muon-lam-ca-man/chuong-3-hon-nhan-dai-su.html.]
Thật sự khiến bà khó xử.
Cố Thanh Chiêu lên tiếng: 
“Tuyển tú mà cố ý vắng mặt, nếu  phát hiện, nhẹ thì phụ   giáng chức, nặng thì  thể  chịu trách phạt. Thanh Chiêu  thể chỉ vì chuyện hôn nhân của bản  mà bỏ mặc sự an nguy của phụ mẫu.”
Thấy nàng  hề do dự mà từ chối, phu nhân họ Cố lập tức đẩy đẩy nàng, tỏ vẻ  hài lòng.
Nghe , lão phu nhân nhà họ Thẩm  lấy  kinh ngạc.
Cố Thanh Chiêu từng một lòng  gả  nhà quyền quý, nay  gả  Bá phủ như thế mà nàng  từ chối?
Chẳng lẽ thật sự nàng  nhờ vòng tuyển cuối để một bước lên mây?
“Chê  xứng ư? Nói trắng  là ngươi vẫn   cung.” Đại phu nhân  lạnh: 
“Tứ ,  nên khuyên răn Thanh Chiêu , đừng để tâm cao hơn trời mà mệnh mỏng như giấy. Cung cấm   chỗ dễ bước chân ?”
“Thôi  ,  nhiều  gì.” Lão phu nhân  về phía Cố Thanh Chiêu:
 “Mỗi   mệnh  riêng. Nếu ngươi là đích nữ của Hầu phủ như A Uyển,  dĩ nhiên cũng mong ngươi nhập cung, vinh hiển tổ tông. 
 ngươi chỉ là con gái của một quan lục phẩm, cho dù may mắn  cung cũng  chắc  ngày gặp  Thánh thượng. Chi bằng gả  Bá phủ  chính thất, đường đời cũng hanh thông hơn nhiều.”
“Phủ Thừa Hóa bá   nhà tầm thường vô danh? Là  ngươi qua  sơ tuyển nên mới để ý.  nếu ngươi cố chấp  trèo cao, đến khi  loại   về, chỉ sợ   cũng  định xong hôn sự.”
Lão phu nhân khẽ nâng mí mắt: “Lời     hết. Phúc phần  ngươi  giữ   , là tùy  bản lĩnh của ngươi thôi.”
“Đa tạ ngoại tổ mẫu ưu ái, Thanh Chiêu  dám nhận. Thanh Chiêu vẫn  ở bên phụ mẫu thêm vài năm,   vội vàng gả .” Nàng vẫn kiên quyết giữ ý.
Đại phu nhân gần như  nhảy dựng lên,  hài lòng : 
“Mối hôn sự  thế  mà ngươi cũng chê? Thanh Chiêu, ngươi  khắp kinh thành mà xem,   mấy nhà là bá tước?”
Lão phu nhân cũng lạnh giọng, quát: “Từ xưa hôn nhân là đại sự,  theo lệnh cha nương, lời mai mối. Ngươi còn nhỏ, hiểu  gì chứ?”
Bà   sang phu nhân họ Cố:
“Tứ nha đầu, ngươi về bàn với phu quân cho kỹ, vài hôm nữa trả lời . Nếu chậm trễ   hồi âm, chuyện hôn sự của Thanh Chiêu liền hủy bỏ tại đây.”