Cố Thanh Chiêu còn đang mơ màng để Đan Thanh và Phỉ Tử giúp nàng mặc quần áo, vấn tóc, rửa mặt chải đầu xong mới bước  khỏi nội thất.
“Dậy  ?”
Nhìn thấy Thái tử Tàng Vân ung dung  đó  sách, nàng lập tức giật b.ắ.n , cơn ngái ngủ tan biến sạch.
“Điện hạ?” Nàng kinh ngạc. “Điện hạ   cung ?”
Bộ dạng như  dọa sợ khiến Tàng Vân suýt bật .
Phỉ Tử vội giải thích: “Điện hạ   cung   trở về ạ.”
“…”
“Thiếp thất lễ .” Cố Thanh Chiêu chỉ hận  thể chui xuống đất.
Lúc   mà nàng  dậy tiễn  là  lười,  mà nàng còn ngủ đến khi   cung xong   , thật   thể thống gì.
Hai nha     thèm gọi nàng dậy!
Thấy nàng cúi đầu, má ửng đỏ, Tàng Vân mỉm , ngoắc nàng   bên cạnh.
“Là  bảo các nàng  đừng đánh thức nàng, đừng tự trách.”
“… như  là  đúng lễ.”
“Lễ nghi cũng do con  đặt ,  ai dám  nàng .” Hắn thấy nàng chuyện gì cũng cẩn trọng, yếu ớt khiến   thương xót.
“Ta  cho  chuẩn  bữa sáng cho nàng, mau ăn một chút.” Thân thể nàng gầy đến mức gió thổi cũng bay, trông chướng mắt lắm,  bồi bổ mới .
Đồ ăn Thái tử sai chuẩn   đưa từ Điển thiện cục, tất nhiên hương vị hơn hẳn món ăn thường do Ty thiện ty .
Chỉ liếc qua  thấy nào là cháo bí đỏ tổ yến ngân nhĩ, bánh hoa hồng, canh lê ngân nhĩ hạt sen, há cảo tôm trong suốt, tiểu long bao thịt cua, bánh chiên thập cẩm… đủ sắc hương vị. Lại còn  các món như măng núi hầm vịt Trúc Giang, canh cá chép đậu đen hoài sơn, canh vịt già ngọc trúc,  kể nhiều món khác  bày lên, đợi nàng ăn xong mới đổi.
Cố Thanh Chiêu  mà ngại:
“Điện hạ  bận cả sáng, chắc cũng đói . Mời Điện hạ dùng .” Nàng  dám để Thái tử   ăn, sợ tổn thọ.
Tàng Vân : “Cùng ăn .”
Thực    ăn , nhưng thấy nàng thiết tha mời thì  nỡ từ chối.
Cố Thanh Chiêu mừng rỡ: “Thiếp xin gắp đồ cho Điện hạ.”
Đồ ăn của Điển thiện cục quý ở sự tinh xảo nên khẩu phần nhỏ. Nàng bận rộn gắp mấy  mới lấp đầy  đĩa nhỏ của .
Tàng Vân  nhếch mắt, cảm thấy nàng thật đảm đang. Nhớ đến   nàng tự tay may túi hương cho  mà  thương,  càng xúc động, kéo nàng  xuống, đích  gắp viên tôm cho nàng, giọng dịu dàng đến mức khó tin: “Đừng bận rộn nữa, mau ăn .”
Ngô Anh  hầu bên cạnh kinh ngạc đến suýt rớt mắt. Hắn theo hầu Thái tử lâu nay mà  từng thấy  ân cần với phi tần nào như thế.
Quả nhiên Cố Thừa huy   sủng ái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-quy-phi-chi-muon-lam-ca-man/chuong-36-duoc-ban-dau-bep-moi.html.]
Mặt trời ngả về tây.
Buổi trưa nghỉ ở Tiêm Gia cung một lát, Tàng Vân mới rời .
Vịt Bay Lạc Bầy
“Điển thiện cục cử hai đầu bếp chuyên nấu canh súp đến cho Cố Thừa huy.”
Ngô Anh hiểu  — lúc ăn trưa, Cố Thừa huy  ăn nhiều mấy thìa canh vịt già ngọc trúc, chắc là nàng  thích.
   khó xử: “Trước nay món ăn của các tiểu chủ đều do Ty thiện ty phụ trách. Vì Thái tử phi bệnh nên  mở tiểu trù phòng riêng cho từng cung.”
Thái tử nhíu mày.
Đầu bếp của Ty thiện ty  nấu hợp khẩu vị nhiều cung tần, hương vị   ngon . Không lạ gì nàng gầy như thế.
“Vậy báo cho Phó thị, bảo các cung mở tiểu trù phòng riêng. Muốn ăn gì thì đầu bếp chuyên trách .”
Chiều tối, Cố Thanh Chi nhận  bốn đầu bếp.
Hai  từ Điển thiện cục, hai từ Ty thiện ty.
Ngô Anh  tươi như hoa: “Cố Thừa huy bình an, Thái tử  đồ ăn của các tiểu chủ   sơ suất, đặc biệt cho mở tiểu trù phòng ở các cung. Nơi của , ngoài hai đầu bếp của Ty thiện ty, còn  hai  Điện hạ đích  chỉ định nấu cho . Các cung khác   , đủ thấy Điện hạ coi trọng  thế nào.”
Ngô Anh là  hầu cận lâu năm bên Thái tử, địa vị cao. Có thể khiến  đặc biệt niềm nở ngoài Thái tử phi và hai Lương , giờ chỉ  Cố Thanh Chiêu.
Ngay cả lúc Bạch Chiêu huấn  sủng ái,  cũng  khách khí như thế.
“Phiền công công   tạ ơn Điện hạ.”
Ở Đại Ung, “Thái giám”   cách gọi chung cho nội thị, mà là tôn xưng cho chức vụ nội thị bậc cao. Chỉ nội thị đắc lực nhất bên Hoàng đế, Hoàng hậu hoặc Thái tử, Thái tử phi mới  gọi là Thái giám — phẩm bậc thất phẩm,  đầu nội thị. Bên cạnh phi tần nắm một cung độc lập, cao nhất là bát phẩm Trung giám. Ngoài , tiểu chủ ở Đông cung như Cố Thanh Chiêu mới   một cửu phẩm Thiếu giám.
Cố Thanh Chiêu mỉm , khách khí với Ngô Anh.
Dù bỏ bạc mua đồ ngon từ Ty thiện ty cũng  tiện bằng  tiểu trù phòng riêng. Nhất là chuyện ăn uống  kẻ khác khống chế thì luôn bất an.
“Không dám,  dám.” Ngô Anh cúi , “Bên Điện hạ còn việc, lão nô xin cáo lui.”
“Công công  thong thả.” Nàng  kịp  hiệu, Phỉ Tử  nhanh nhẹn đưa một túi bạc dày.
Ngô Anh nhận lấy,  như Phật Di Lặc.
An trí xong bốn đầu bếp, Phỉ Tử trở : “Tốt , chủ tử  thể tự  món ăn,  sợ Ty thiện ty bớt xén.”
“ ,  đây bọn họ dựa  Phó Lương , mỗi  chủ tử  ăn ngon  tốn bạc. Giờ thì để họ nếm mùi  lạnh nhạt.” Đan Thanh thấy mệnh lệnh của Thái tử thật hả .
“Hai  của Ty thiện ty thì để cho hai  Điển thiện cục sai khiến, bảo Thái Hải trông chừng,  cho gây rối.” Hai đầu bếp Điển thiện cục vốn phụ trách bữa ăn của Thái tử,   kiểm tra kỹ,  lo phe phái.  hai  Ty thiện ty… thì do Phó Lương  phân qua.
“Không cần  nhắc, chắc Thái Thiếu giám cũng hiểu. Hơn nữa, đầu bếp Điển thiện cục ở Đông cung lâu năm , Ty thiện ty  sánh bằng, chắc họ  dám manh động.”
“Ừ, nhưng cũng   bạc đãi, cứ đúng quy củ, đừng để họ  cớ.”
“Vâng, bọn nô tỳ hiểu.”