Lục Hoa Đình  đầu , khuôn mặt  ánh nắng rực rỡ như ngọc như châu. Nhược Thiền vội vàng :
"Chúng nô tỳ là cung nữ trong cung của Trịnh lương , chỉ tình cờ  ngang,  từng đắc tội với điện hạ Yến vương."
 
"Trên mặt sưng đến thế mà còn   đắc tội? Ngươi tên gì?" Lục Hoa Đình hỏi Nhược Thiền.
 
Nhược Thiền  chỉ khai tên  mà còn bán  luôn cả Quần Thanh:
"Bẩm đại nhân, nô tỳ tên là Nhược Thiền, tỷ tỷ  tên là Quần Thanh. Không  Yến vương điện hạ đánh , là công chúa Bảo An đánh ạ."
 
Lục Hoa Đình  , lập tức  về phía Quần Thanh.
 
Quần Thanh cao hơn Nhược Thiền, vóc  cũng gầy hơn,  thẳng như một cây thương bạc cắm xuống đất, gió thổi ống tay áo và mái tóc, nhưng  thể lay động khí chất cứng cỏi như đốt tre mọc thẳng lên từ lòng đất.
 
Nàng cụp mắt, lông mi che  vẻ mặt, khuôn mặt trắng như sứ quả thật  chút thương tích, nhưng  thấy nét đau lòng.
 
Thanh Tuyên Các, Trịnh lương , nàng   về phe đối lập với công chúa Bảo An. Không rõ là tin tức giữa các mật thám của Nam Sở  thông suốt,  là công chúa thật sự   rõ lòng ,   sang  khó nàng.
 
Ánh mắt Lục Hoa Đình dừng  đôi tay Quần Thanh đang ôm con mèo hoang nhỏ.
 
Nếu  đời  nàng thật sự trở mặt với công chúa,  mà vẫn còn ôm chặt mèo của Dương Phù,  để  khác   chút tình cảm  dứt.
 
Nếu   thật sự trở mặt thì chỉ  thể là đang diễn trò. Có thể nhiệm vụ của Nam Sở   đổi, khiến nàng  thể chia sẻ với công chúa.
 
Nữ tử  vốn luôn nhẫn nhịn, ngay cả đau lòng cũng  thể thể hiện thành vẻ thản nhiên.
 
Lục Hoa Đình  hiểu tình cảm giữa Quần Thanh và công chúa. Hắn chỉ , trong cung  mỗi ngày đều là lưỡi d.a.o l.i.ế.m máu, nếu ngay cả công chúa cũng sỉ nhục nàng, e rằng nỗi đau còn hơn d.a.o cắt tim gan.
 
Thật đáng thương, khóe môi  hiện lên một nụ  nhạt, lạnh lẽo.
 
“Công chúa Bảo An cũng đánh nàng  ?” Hắn nhẹ nhàng hỏi Nhược Thiền.
 
Rõ ràng Quần Thanh đang ở ngay đó,  mà   hỏi nàng,  cứ hỏi Nhược Thiền,  lẽ vì Nhược Thiền trông  thiện hơn, đành  trả lời:
“Không đánh, nhưng công chúa bắt tỷ tỷ quỳ phạt, còn sai tỷ tỷ lau tay áo cho công chúa…”
 
Quần Thanh  màng lễ nghi, xoay  bỏ  nhanh chóng.
 
Nàng  ở đây chỉ vì vẫn còn thất thần từ lúc nãy, chứ   để mất mặt  mặt Lục Hoa Đình.
 
“Cô nương, xin dừng bước.” Giọng của Lục Hoa Đình vang lên  lưng.
 
Qua bóng chiếu  gạch gỗ, Quần Thanh thấy bóng  đội trâm của  từ phía  tiến  gần , cho đến khi hòa  bóng của nàng.
 
Khoảng cách … sắp dán   , hương trầm lạnh thoảng vị cam từ phía  vây lấy, như một luồng khí mát lan  từ  cổ nàng,  định  gì đây?
 
Lục Hoa Đình  nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua mái tóc đen nhánh của Quần Thanh, dừng  ở một vết son đỏ  tai nàng.
 
Là dấu hiệu   điểm khi giúp  thu liệm. Năm Thánh Lâm nguyên niên, vết son    .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/chuong-44.html.]
Nhìn kỹ thấy điều đó,  đưa tay gẩy một chiếc lá rơi  khăn quàng của nàng,  lùi  hai bước:
Tửu Lâu Của Dạ
"Con mèo nhỏ trong lòng nàng hình như   khỏe."
 
Quần Thanh còn  kịp đáp,    ôn hòa :
"Cô nương  thể xoay    chuyện ?"
 
Luôn  lưng với  khác quả thật là thất lễ. Quần Thanh đành  xoay , mắt  chằm chằm  thắt lưng của Lục Hoa Đình.   trong bóng  khác thật sự khiến nàng  quen, lặng lẽ ngẩng đầu liếc , phát hiện  đang cúi mắt  con mèo.
 
Mèo run rẩy, hai tai cụp xuống, cổ họng phát  tiếng gừ gừ, lộ rõ vẻ hung dữ.
 
Lục Hoa Đình đưa hai ngón tay , mặc cho con mèo nhe răng dọa nạt, nhẹ nhàng vuốt dọc lông nó,  nhỏ:
"Sao  sợ đến thế? Là  tên Yến vương mặc giáp khi nãy dọa ?"
 
Quần Thanh :
"Đại nhân  gần quá, là  ngài dọa đấy."
 
Lục Hoa Đình khựng , thu tay về, một lúc ,  lùi thêm một bước.
 
“Ngươi  chức quan của ?”  hỏi.
 
Ánh mắt Quần Thanh khẽ động, bình thản :
“Hôm ngài  lễ tế,  mấy cung nhân khác .”
 
“Quần Thanh.” Lục Hoa Đình  xuống, bất ngờ gọi tên nàng. Cái tên từ miệng  thốt , như  gọi ngàn vạn , vạch trần một bí mật.
 
Quần Thanh ngẩng phắt đầu,   mặt .
 
Lục Hoa Đình  lưng về phía ánh sáng, đôi mắt xếch sâu như vực thẳm  nàng giây lát,  lạnh nhạt liếc sang Nhược Thiền:
“Ta cũng  nàng  .”
 
“Thanh cô nương.” Hắn kéo tay áo,  đặt tay trái lên đầu mèo,  tiếp,
“Cũng từng gặp vài  , cần gì  đề phòng đến .”
 
Động tác của   vẻ hờ hững, nhưng  dịu dàng và kiên nhẫn. Hai    gì, con mèo bỗng dần yên tĩnh,  còn dựng lông, thậm chí còn l.i.ế.m tay , đùa giỡn với .
 
Lúc , Lục Hoa Đình từ trong tay áo lấy  một vật, nhẹ nhàng nhanh chóng treo lên cổ mèo. Con mèo  giật , kêu lên một tiếng, tay Quần Thanh  siết chặt lấy cổ tay .
 
Phát hiện    ý  hại con mèo, Quần Thanh vội vàng buông tay, nhưng  muộn, con mèo lập tức há miệng cắn lấy ngón tay Lục Hoa Đình, còn định giơ vuốt cào. Quần Thanh hoảng sợ, nhanh chóng bóp lấy răng nanh của nó:
“Rút tay  .”
 
Lục Hoa Đình rút tay về,  thoáng qua, đầu ngón tay m.á.u chảy đầm đìa.
 
Trên cổ con mèo lúc , là một túi hương nhỏ màu tím nhạt thêu hình cá chép bằng chỉ bạc, lắc lư kêu leng keng, Quần Thanh chỉ cần bóp nhẹ   bên trong  tiền xu.
 
“Trả tiền thì trả tiền, ai bảo đại nhân chọc nó.” Quần Thanh  dám  là do  bóp khiến con mèo giật , bèn  tỉnh rụi: “Con mèo   hiểu chuyện, sợ hãi là cắn .”