Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sau Khi Trọng Sinh, Ta Kết Hôn Với Kẻ Thù - Chương 47

Cập nhật lúc: 2025-05-21 13:02:12
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong điện Hàm Nguyên đèn nến sáng rực, khách khứa đã ngồi kín chỗ. Các tiểu thái giám đi tới đi lui, lúc thì dâng khăn lụa cho các quý nhân lau mồ hôi, lúc thì thêm hương vào lư trầm.

 

Sau bức bình phong chạm khắc mười hai cánh, các phi tần trong cung đã ngồi đầy, tay phe phẩy quạt, cười nói khẽ.

 

Team Hạt Tiêu

Chủ đề cũng không ngoài việc người Tây Phiên xâm phạm, cùng chuyện cắt giảm chi tiêu trong hậu cung.

 

Trần tần than phiền: “Nghe Trịnh công công nói hương liệu quý năm nay không cấp cho hậu cung, mà mang hết đi tiếp đãi sứ giả nước Lưu Ly rồi.”

 

Có người tiếp lời: “Thánh thượng đúng là hậu đãi họ, hôm nay sao lại không gọi họ đến dự yến?”

 

“Mấy người nước Lưu Ly ấy toàn là hòa thượng, ăn chay, chắc yến tiệc thế này họ không dùng được.”

 

Một giọng nói dịu dàng vang lên: “Hiện nay Đại Thần đang giao chiến với nước Tây Phiên, nước Lưu Ly lại là thủ lĩnh trong mười tám nước Tây Vực, nghiêm khắc mà nói thì còn thân cận với Tây Phiên hơn. Nay họ đến để trao đổi Phật pháp, cứ luận Phật pháp là được, không tiện để họ nghe được tin chiến sự với Tây Phiên.”

 

Các phi tần còn lại bừng tỉnh: “Thì ra là vậy, vẫn là Hàn Uyển nghi kiến thức uyên bác, hiểu rộng biết nhiều.”

 

Hàn Uyển nghi mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng một phi tần lớn tuổi hơn lại không vừa lòng, giọng mỉa mai: “Trần tần nói lệch rồi, hương liệu chẳng qua là bọn ta không có, chứ Hàn Uyển nghi và Lữ tần thì đâu thiếu phần thánh ân.”

 

Hậu cung của hoàng đế Thần Minh có hơn mười phi tần, chia làm hai loại: một là những tiểu thiếp khi thánh nhân còn là tiết độ sứ Hoài Viễn, phần lớn xuất thân hàn vi, tuổi tác đã cao, giờ tuy có địa vị nhưng không còn được sủng ái, loại còn lại là những tân phi được tuyển vào cung sau khi thánh thượng đăng cơ, đứng đầu là Hàn Uyển nghi, trẻ trung xinh đẹp, đang được thánh thượng sủng ái.

 

Thái giám vào bẩm: “Thái tử lương đệ đã đến.” Mọi cuộc bàn tán lập tức dừng lại, vô số ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa, chờ đợi Trịnh Tri Ý bước vào.

 

Vị lương đệ xuất thân nơi sơn dã này từng gây ra không ít trò cười, từ cách ăn mặc, lời ăn tiếng nói cho đến dáng vẻ khi gặm xương. Có nàng ta làm nền, ngay cả phi tần xuất thân thấp hèn nhất cũng cảm thấy mình không phải kẻ quê mùa nhất, thường ngày còn có thể về cung mình nói xấu Trịnh Tri Ý vài câu.

 

Trong lúc tất cả nín thở chờ xem trò vui, Trịnh lương đệ bước qua ngưỡng cửa điện Hàm Nguyên, xung quanh liền tĩnh lặng lại.

 

Đây là Trịnh Tri Ý sao?

 

Trịnh Tri Ý khoác áo choàng thêu chỉ vàng nặng nề, được hai cung nữ dìu đi. Thân hình nàng nhỏ nhắn, nhưng là do còn nhỏ tuổi, mấy tháng nay đã cao hơn chút ít. Tóc búi cao để lộ vầng trán đầy đặn, lại có vẻ thanh tú.

 

Nàng bước đi rất chậm, cánh mũi thấm đẫm mồ hôi, nhưng bước chân và thần sắc lại vô cùng trầm tĩnh, đi đến chỗ ngồi vẫn không nhìn ngang ngó dọc, hoàn toàn không biết rằng mình đã thu hút mọi ánh nhìn trong điện.

 

Trong sự tĩnh lặng ấy, tâm tư các phi tần mỗi người một kiểu, những kẻ định xem trò vui thì lại thất vọng, chỉ có thể ôm n.g.ự.c thầm tức giận.

 

“Lâu rồi không gặp, cảm thấy Trịnh lương đệ đầy đặn hơn rồi.”

 

“Là trắng trẻo hơn đấy chứ.”

 

“Nước non Trường An quả thật nuôi người, chưa đầy một năm mà đã có khí chất nhã nhặn của chính cung nương nương rồi. Quả nhiên tuổi trẻ vẫn tốt hơn.”

 

Lý Hiển đã thay thường phục, ngồi sau án thư, ánh mắt dừng trên gương mặt đỏ bừng vì nóng của Trịnh Tri Ý: “Hai người còn định đi đâu?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/chuong-47.html.]

Trịnh Tri Ý cúi đầu lí nhí: “Chẳng phải trước đây vẫn ngồi riêng sao?”

 

Lãm Nguyệt khẽ kéo tay áo nàng. Lý Hiển nhíu mày, nhấp một ngụm trà. Trịnh Tri Ý bèn vòng lại, ngồi xuống bên cạnh hắn. Các phi tần đối diện đang hóng chuyện liền giơ quạt lên, che miệng cười khúc khích.

 

Các phi tần ngồi bên phải điện Hàm Nguyên, còn chỗ ngồi của các cận thần và hoàng tử thì đặt bên trái.

 

Quần Thanh nhìn sang bên cạnh, thấy Lý Hoán không đến, vương phi Yến vương, Tiêu Vân Như ngồi một mình, thần sắc vẫn đoan trang, mỉm cười gật đầu chào Trịnh lương đệ.

 

Bên cạnh chỗ ngồi của Yến vương còn có một chiếc bàn trống, trên đó bày đầy bạch chỉ và hoa quả, là để tưởng niệm tứ hoàng tử Lý Miểu đã mất tích từ thuở thiếu niên.

 

Hoàng đế Thần Minh là một người hoài cổ, thích dùng những hình thức thế này để thể hiện rằng mình không quên người xưa.

 

Từ xa xa, có phi tần hỏi: “Trên đầu Trịnh lương đệ cài hoa màu sắc tươi sáng lạ thường, là do vị cung nhân khéo tay nào làm vậy?”

 

Trịnh Tri Ý chưa từng được nhiều người chú ý đến như thế, liền hơi cúi người về phía bên này, rồi lại quay về hướng khác thi lễ: “Thưa nương nương, là hoa tươi, do thiếp tự trồng.”

 

“Cái gì? Tự mình trồng?” Đám phi tần bật cười rộ lên.

 

Trong số họ không ít người xuất thân nông gia, trong ấn tượng, chuyện trồng trọt là việc của kẻ nghèo nhất, không ngờ vào cung rồi còn phải tự tay gieo trồng.

 

Lại có một phi tần thân hình mảnh mai mỉm cười nói: “Chẳng phải đây chính là noi gương Sở Cảnh Đế xưa kia trồng lúa trong cung, để coi trọng nông tang đó sao? Lương đệ có lòng lắm.”

 

Nàng ấy mặc áo dài tay rộng bằng lụa mỏng, tay khẽ phe phẩy chiếc quạt nhỏ, trang điểm nhã nhặn, càng làm nổi bật vẻ nho nhã thư sinh.

 

Ngay lập tức, những lời tán thưởng vang lên không dứt, những người vừa mới bật cười lúc trước giờ chỉ mong tìm được cái lỗ mà chui xuống.

 

Quần Thanh nhìn người vừa lên tiếng, nhận ra đó chính là Hàn Uyển nghi. Nàng nhờ tài học mà được Thần Minh đế sủng ái, hiện nay lại đang mang long thai, chuyện được phong phi đã gần kề.

 

Lời Hàn Uyển nghi nói trùng khớp với Quần Thanh đã dạy trước đó, khiến Trịnh Tri Ý như trút được gánh nặng, ánh mắt xúc động nhìn Quần Thanh. Trước nay chưa từng được ai khen ngợi như thế, nhưng đây vốn chẳng phải ý của nàng. Trong lúc xúc động định nói ra người đứng sau, Quần Thanh liền ấn vai nàng, bảo nàng ngồi xuống.

 

Lý Hiển rót cho Trịnh Tri Ý một ly trà: “Đừng nói nhiều nữa. Nàng nóng thì cởi áo ngoài ra đi.”

 

Trịnh Tri Ý “ừm” một tiếng, nhưng chiếc áo ngoài cứng cáp quá không tự cởi ra được, tay còn giơ lưng chừng. Quần Thanh thấy vậy nhưng không giúp, bị Lý Hiển lườm một cái, đành phải ra tay giúp nàng cởi áo.

 

Trong mắt các phi tần ở xa, thái tử và lương đệ như một đôi ngọc lứa xứng đôi, lại càng khiến công chúa Bảo An ngồi cạnh thêm phần mỏng manh, cô đơn.

 

Trước kia trong cung từng lan truyền tin đồn, rằng thái tử thật lòng yêu mến công chúa Bảo An, chê bai chính thê. Nhưng hôm nay xem ra, tình cảm giữa thái tử và lương đệ rõ ràng thân thiết. Chỉ trong khoảnh khắc, sự châm chọc và lời bàn tán liền đổi hướng, đổ dồn lên người Dương Phù.

 

Lúc này, nội giám cất giọng xướng: “Mạnh ngự sử dâng lễ, là một viên san hô ngọc đỏ thu được từ án khoáng Nam Hải, kính tặng công chúa Bảo An.”

 

Viên san hô ngọc đỏ được dâng lên, to cỡ nắm tay, đỏ rực rỡ như máu, lập tức thu hút vô số ánh mắt ngưỡng mộ.

 

Loading...