Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sau Khi Trọng Sinh, Ta Kết Hôn Với Kẻ Thù - Chương 48

Cập nhật lúc: 2025-05-22 12:47:27
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hồng ngọc hiếm có, đến cả gương mặt tiều tụy của Dương Phù cũng lộ ra vẻ bất ngờ. Bảo Thư mỉm cười nói: “Công chúa xem, ca ca của nô tỳ tới rồi. Xin công chúa bớt giận, thể nào cũng giành lại được thể diện thôi.”

 

“Mời công chúa xem, có thích không?” Mạnh Quan Lâu bước tới sau, khẽ cúi người hành lễ.

 

Quần Thanh từng nghe nói, Mạnh tể tướng có dòng m.á.u Tiên Ti, con cái ai nấy cũng có dung mạo đẹp đẽ, hôm nay nàng tận mắt chứng kiến, quả nhiên không sai.

 

Mạnh Quan Lâu sở hữu sống mũi cao, làn da trắng, thân hình cao lớn, tóc đen nhánh, khoác áo màu tía càng tôn thêm vẻ tuấn tú phi phàm, chỉ là quầng thâm nơi mắt hơi nặng, trông có phần mệt mỏi lêu lổng.

 

Nghe đồn hắn thích rượu chè, chơi bời, không biết có phải vì buông thả quá độ mà trở nên thế hay không.

 

Bảo Thư nhận lấy viên san hô, Dương Phù liếc qua một cái rồi lên tiếng cảm tạ Mạnh Quan Lâu.

 

“Không cần khách sáo. Thập Thất công chúa quốc sắc thiên hương, đừng nói hồng ngọc, đến cả tử ngọc hay huyền ngọc cũng chỉ là vật tầm thường, sao có thể sánh với người được.” Mạnh Quan Lâu mỉm cười nói: “Thần thay mặt thái tử dâng tặng, công chúa thích là tốt rồi.”

 

Gương mặt tái nhợt của Dương Phù cuối cùng cũng hé ra nụ cười thẹn thùng.

 

Nụ cười nàng quá đỗi quyến rũ khiến Mạnh Quan Lâu không khỏi sững sờ. Khi tiến đến hành lễ với Lý Hiển, hắn còn buông lời đùa: “Bảo An công chúa đúng là sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành, điện hạ sao nỡ để người mang nét u sầu thế kia?”

 

Lý Hiển chỉ nhàn nhạt nói: “Thái phó không đến sao?”

 

“Phụ thân gần đây ngủ sớm, không chịu nổi ồn ào. Thần thèm món thịt dê hầm của ngự trù, hạ trì chưa kịp ăn gì đã chạy thẳng tới đây.”

 

Lý Hiển không đổi sắc mặt: “Vậy ngươi ăn cho tốt vào, ăn nhiều một chút.”

 

Mạnh Quan Lâu nhận ra hắn không vui, môi cong nhẹ: “Điện hạ sẽ không giận thần tự tiện tặng lễ chứ? Tất cả là do Bảo Thư, cứ nài ép thần, bảo ca ca giúp muội ấy lấy lại thể diện, dù sao cũng là lần đầu muội ấy nhận nhiệm vụ trong cung. Tiểu cô nương ấy vốn hay tranh đua. Bảo An công chúa là cành vàng lá ngọc, càng không chịu nổi ánh mắt soi mói, điện hạ nên đối xử công bằng một chút, đừng để người khác đoán già đoán non.”

 

Lý Hiển liếc hắn một cái, sắc mặt có phần u ám: “Ồ? Ngươi nghĩ chu đáo hơn cả ta rồi đấy.”

 

Mạnh Quan Lâu vẫn nhấp chén rượu, nhỏ giọng khuyên: “Thần một lòng vì điện hạ, tự nhiên mong điện hạ lấy được người tốt nhất. Bảo An công chúa là long phượng giữa nhân gian, một cô nương như vậy mới xứng với điện hạ, rốt cuộc là ngài không hài lòng ở điểm nào?”

 

Trịnh Tri Ý nghe hai người nói qua lại, từ lúc Mạnh Quan Lâu bước vào chưa từng liếc nàng ta một cái, cứ như nàng ta là không khí, cuối cùng nhịn không nổi, đập tay lên bàn: “Mạnh Quan Lâu, sao lại có kẻ trọng kẻ khinh người như ngươi, ngày trước còn gọi ta là tẩu tẩu, ngươi quên rồi à?”

 

Mạnh Quan Lâu lúc này mới cúi đầu nhìn, như thể vừa phát hiện ra Trịnh Tri Ý: “Ồ, nãy giờ không thấy. Lương đệ cũng ở đây sao? Kiểu tóc đổi rồi, thần không nhận ra. Tóc búi cao tuy thanh nhã, nhưng Lương đệ có hơi gượng ép đấy.”

 

Thật sự quá đáng!

 

Trịnh Tri Ý lập tức đứng dậy, nữ tử của mã phỉ cả buổi ngoan ngoãn giờ lộ rõ bản tính, định hắt luôn chén trà vừa rót lên mặt Mạnh Quan Lâu.

 

Quần Thanh vội giữ lấy ly trà, lớn tiếng nói: “Lương đệ nhìn xem, công chúa Đan Dương đến rồi!”

 

Trịnh Tri Ý ngơ ngác nhìn về phía cửa.

 

Đan Dương công chúa thật ra vừa mới bước qua ngưỡng cửa, nghe có người gọi mình liền thật sự dẫn theo một đám người rầm rộ bước vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/chuong-48.html.]

 

Sắc mặt Mạnh Quan Lâu lập tức biến đổi như chuột bị kẹt cửa.

 

Đan Dương công chúa Lý Đồng là cháu gái Thần Minh đế, từ nhỏ theo quân ra trận, rất hung dữ, giọng lanh lảnh và sắc như d.a.o lập tức vang vọng khắp đại điện: “Ta cứ tưởng ai, thì ra là Mạnh lang quân. Chuyện nhà mình còn lo không xong, lại thích lo chuyện nhà người khác. Lúc muốn lấy công chúa, cũng chẳng thấy ngươi nịnh bợ bổn cung - đường đường là trưởng công chúa do thánh nhân sắc phong - được chút nào, chỉ biết nịnh mấy kẻ chẳng biết từ đâu ra tự xưng công chúa.”

 

Sắc mặt Dương Phù trắng bệch, cắn chặt môi. Mạnh Quan Lâu thì mặt mày tối sầm, khóe môi Lý Hiển lại khẽ cong lên, không nhịn được bật cười.

 

“Đó là người ngoài ly gián, thần lúc đó hồ đồ, mong công chúa nguôi giận.” Mạnh Quan Lâu nhỏ giọng nói: “Điện hạ, yến tiệc hôm nay, bao nhiêu người đang nhìn…”

 

Chỉ vì một người thiếp thất mà đoạn tuyệt tình xưa, đắc tội với công chúa Đan Dương. Công chúa Đan Dương không chịu nhượng bộ: “Bổn cung không chịu nổi những kẻ bạc tình bạc nghĩa. Nếu không muốn bị bêu rếu, lần sau tránh xa bổn cung một chút chẳng phải là xong rồi sao? Người đâu, mang lễ vật ra tặng cho Mạnh các sự, xem như bổn cung chúc trước ngươi và cô nương họ Thôi trăm năm hạnh phúc.”

 

Thế là chuyện nhà họ Mạnh muốn cưới người khác bị phơi bày. Mà nhà họ Thôi lại không phải dòng dõi quan lại, chỉ là thương nhân. Xem ra Mạnh Quan Lâu – người bị công chúa Đan Dương từ hôn – đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng trong chuyện hôn sự. Các phi tần trong cung thì vui vẻ xem kịch, rì rầm bàn tán.

 

Mạnh Quan Lâu cố nén giận: “Điện hạ tức giận cũng không cần phải đến mức này chứ?”

 

Sau lưng công chúa Đan Dương còn có bốn năm lang quân trẻ tuổi tuấn tú, mặc áo dài cổ tròn màu trắng, mặt đánh phấn đậm như kép hát, trông chẳng ra thể thống gì cả.

 

“Ngươi tự đề cao mình quá rồi.” Công chúa Đan Dương vẻ mặt lười nhác, rõ ràng đã dự tiệc trước trong cung, có cả đoàn người đi theo hầu hạ, bước vào chỗ ngồi: “Mấy người này đều là gia lệnh của bản cung, từ thất phẩm, cùng làm quan với Mạnh các sự như ngươi, hãy biết giữ lễ một chút.”

 

Trong điện, các phi tần chỉ từng nghe nói ở tiền triều có công chúa nuôi nam sủng, nay tận mắt chứng kiến là lần đầu tiên, không khỏi dùng quạt che miệng, len lén nhìn sang phía công chúa Đan Dương, xem mấy người kia rót rượu bóp vai thế nào cho trưởng công chúa.

 

Quần Thanh đã sớm biết công chúa Đan Dương ham chơi, kiếp trước vào năm Thánh Lâm thứ tư, nàng ta suốt đêm yến tiệc, từng mang theo cả chục gia lệnh đi chơi. Chút chuyện bốn người này chẳng đáng để quan tâm.

 

Quần Thanh nhìn về phía cửa, chờ Lý Hoán xuất hiện.

 

Hoàng đế Thần Minh thường mượn yến tiệc trong cung để ban chiếu chỉ cho tông thất hoàng tộc, ví như tứ hôn, thăng chức, phong thưởng, đương nhiên cũng có cả hình phạt. Trong cung đồn rằng, chiếu chỉ để Yến vương xuất phiên sẽ được công bố trong buổi yến tiệc tối nay. Nàng rất tò mò, không biết Lý Hoán sẽ bị xử lý thế nào.

 

Trước cửa điện không thấy Lý Hoán, cũng chẳng thấy Lục Hoa Đình, chỉ có một gia lệnh không theo kịp đoàn.

 

Người đó mặc áo tròn cổ trắng, tóc xõa, thân hình có phần quen mắt.

 

Team Hạt Tiêu

Bóng đèn lồng rọi nghiêng trên vai hắn, hai tay xách vạt áo, nhìn cung nhân ra ra vào vào, không biết có nên bước vào hay không, càng thêm luống cuống đáng thương.

 

Đèn lồng trên đầu sáng lên, soi rõ khuôn mặt hắn, tim Quần Thanh giật thót.

 

Đây là ai? Tô Nhuận?

 

Không xa, Mạnh Quan Lâu đang uống rượu. Trong đầu Quần Thanh hiện lên vết thương thối rữa sau lưng Tô Nhuận, t.h.i t.h.ể được khiêng ra từ Dịch Đình...

 

Nàng mượn cớ đi nhà xí, bước nhanh ra cửa. Vội quá, nàng va phải một cung nhân đang bê khay trà vào, làm nước đổ ướt cả áo bào của gia lệnh kia.

 

“Bên điện phụ có thể thay áo, công tử theo nô tỳ.” Nàng nắm lấy vạt áo Tô Nhuận, mạnh tay kéo hắn ra khỏi điện.

 

Loading...