Khi Yến vương bước  chỗ ,  loạng choạng. Tiêu Vân Như đưa tay đỡ,  tránh , từ từ  xuống: “Không , quỳ lâu quá, chân  tê thôi.”
 
“Thánh thượng  ?” Tiêu Vân Như tự nhiên rút tay về, hai  đều  thẳng tắp, giữa họ còn chừa  một  trống đủ cho một .
 
Lý Hoán im lặng một lúc mới : “Thánh thượng  việc đột xuất,  kịp   giải thích,    quỳ vô ích .” Dự tiệc,  đổi mặt nạ đồng xanh sang nửa chiếc mặt nạ mạ vàng, để lộ đôi môi mím chặt.
 
Tờ giấy Lục Hoa Đình nhét cho , cuối cùng  dùng đến, chữ    mồ hôi  nhòe,  tiện tay vò  thành cục.
 
“Ta nghĩ , chẳng  là Thanh Hải thôi ,  thì ,  gì mà to tát. Năm xưa   khỏi Hoài Viễn  thì bây giờ cũng  khỏi Thanh Hải .” Lý Hoán : “Chỉ là liên lụy đến vương phi, xin  nàng.”
 
“Điện hạ đừng  . Là phu thê đồng lòng,    đến liên lụy  ? Việc   kết cục, vẫn mong điện hạ đừng vội bỏ cuộc.” Tiêu Vân Như tuy thất vọng, nhưng vẫn điềm đạm dịu dàng: “Quả dưa và rượu thuốc điện hạ  tặng cho công chúa Bảo An,    điện hạ gửi  .”
 
Lý Hoán ngượng ngùng: “Chuyện đó  liên quan đến nàng,    cần lo mấy việc đó.”
 
Tiêu Vân Như thêm hương  quả cầu thơm, thần sắc vẫn bình thản dịu dàng: “Đều là bổn phận của  cả.”
 
Trong điện ngột ngạt như cái lồng hấp, Lý Hoán im lặng một lúc  chộp lấy quạt, quạt mạnh mấy cái.
 
Tiêu Vân Như hỏi: “Sao  thấy Lục đại nhân?”
 
Lý Hoán chỉ bằng quạt: “Kia kìa. Nhìn ,  còn rảnh rang  b.ắ.n tên nữa.”
 
Tửu Lâu Của Dạ
Tấm bia treo  cao cắm đầy hoa tươi, mang ý nghĩa cầu may. Mạnh Quan Lâu một mũi tên trúng hồng tâm, khiến bia như chiếc xích đu  đẩy ngược  .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/chuong-49.html.]
Các đại thần xung quanh trầm trồ khen ngợi, thì “vèo” một tiếng, một mũi tên trúc khác lao đến, bổ đôi mũi tên , cánh hoa rơi theo xuống đất.
 
Các đại thần đều há hốc. Mạnh Quan Lâu  , thấy Lục Hoa Đình đặt cung tre xuống mâm, đôi mắt đen   mỉm : “Nhận thua .”
 
Ánh mắt của Mạnh Quan Lâu hệt như  ăn tươi nuốt sống. Hai  đối đầu, chẳng  chuyện  ho. Công chúa Đan Dương tinh mắt, chen  ngay.
 
Có mặt Đan Dương, Mạnh Quan Lâu cố nhịn  phát tác, cúi đầu  băng vải rỉ m.á.u  tay Lục Hoa Đình, nghiến răng : “Gà đen dù  cắm đầy lông cũng  thành phượng hoàng.”
 
Nói xong, hai  lướt qua . Công chúa Đan Dương kéo tay áo Lục Hoa Đình,   khẽ nhấc tay rút   để lộ vẻ gì, Đan Dương cũng chẳng để tâm, kể  chuyện  : “Lục đại nhân, hôm đó tâm trạng   mắng ngươi, ngươi đừng để bụng. Gỡ bỏ  một mối nhân duyên tệ hại, xem như ngươi cứu bản cung một mạng.”
 
Tay Đan Dương sắp đặt lên vai , Lục Hoa Đình như  mắt  lưng, cúi xuống nhặt một nhành hoa rơi  thảm. Chủ nhân của đóa hoa - Trịnh Tri Ý, đầu cài đầy hoa, đang  lưng ăn nho.
 
Hắn liếc  chỗ bên cạnh Trịnh Tri Ý theo bản năng,  thấy ai, chỉ âm thầm cất nhành hoa  tay áo: “Mạnh Quan Lâu vốn  xứng.”
 
Đan Dương rút tay về,  tủm tỉm ngắm gương mặt Lục Hoa Đình: “ là   cùng cha , ngươi  hơn , chắc chỗ khác cũng hơn. Hắn  xứng,  ngươi  bằng lòng hầu hạ bản cung ?”
 
Nụ  bên môi Lục Hoa Đình  khựng , hiển nhiên thấy  xúc phạm, nhưng khi  xuống buông thả  càng  sâu hơn. Đuôi mắt  nhướn,  lên rực rỡ mê , nhưng giọng điệu thì nhàn nhạt: “Điện hạ cần , thần chẳng   mới đưa một  cho điện hạ ?”
 
“Người nào sánh  với Lục đại nhân chứ?” Đan Dương .
 
Lý Hoán   nổi nữa: “Tỷ, tỷ phiền quá  đó? Người  nhỏ hơn tỷ nhiều tuổi,  cần lúc nào cũng đem  trêu ?”
 
“Tam lang thật   chuyện, tỷ chỉ đùa thôi,  tranh  với . Chẳng qua thấy Lục đại nhân nhiều năm  thành  nên tò mò    ngài  thích là ai.” Công chúa Đan Dương ném cho  một quả mơ, tựa  gối mềm,  sang Lục Hoa Đình  với giọng trách yêu.