Từ  bình phong, giọng Hương Mao  phần do dự vang lên: “Hoàng hậu nương nương, tiểu chủ nhà nô tỳ khi ăn uống, gặp  nho khô, hạt óc chó…, đều sẽ gắp bỏ , hoa quế chắc chắn cũng  đưa  miệng. Xem  quả thật  liên quan mấy đến hoa quế, vẫn nên là do hương liệu thì đúng hơn.”
 
“Ngươi  lời nào cho rõ ràng ?” Hoàng hậu giận dữ.
 
Hỏi  hỏi , cuối cùng   về điểm xuất phát, càng kéo dài thời gian thì sự việc càng rối loạn, càng khiến bà - vị trung cung  - trở nên hồ đồ vô năng trong mắt  khác.
 
Bà  về phía Quần Thanh, lạnh nhạt : “Ngươi   hoa quế là để đánh lạc hướng,  ngươi  thử xem, mục đích là gì?”
 
Quần Thanh  đáp.
 
“Giờ thì    nữa .” Hoàng hậu  lạnh. “Ai mà chẳng  miệng để kêu oan…”
 
Quần Thanh : “Nô tỳ cho rằng, hiện giờ sức khỏe của tiểu chủ Uyển Nghi và long thai quan trọng hơn bất cứ điều gì.”
 
“Ngươi nghĩ bản cung  hiểu đạo lý đó ?” Câu  dễ    dứt, hoàng hậu  tiếp: “Ngự y  tận lực cứu chữa, còn những  khác nếu  sớm tìm  nguyên nhân, cho tiểu chủ họ Hàn một lời giải thích, thì  thể giúp  gì chứ?”
 
Quần Thanh : “Nô tỳ  huyệt đạo,  thể qua đó xem xét tình trạng tiểu chủ. Nếu thật sự giúp ích  thì còn hơn  quỳ ở đây.”
 
Hoàng hậu sững .
 
Những  khác cũng đều sững sờ.
 
Bảo Thư tim như rơi xuống đáy vực,  ngờ Quần Thanh  chọn lối  khác, một nô tỳ xuất  từ cung thất mà   y thuật?
 
Quần Thanh  cho phép, nhẹ nhàng  dậy, bước   bình phong.
 
Lục Hoa Đình  theo bóng lưng nàng, im lặng.
 
Nếu nàng  cùng vận mệnh với , trở về từ bốn năm , hẳn sẽ  thai nhi trong bụng Hàn Uyển Nghi đời  vốn dĩ  thể giữ .
 
Nàng  thoát nạn,   lý nào  tiếp tục lao  vũng nước đục cứu .
 
“Thị lang, rượu đổ đầy .” Quyển Tố nín thở, nhưng Lục Hoa Đình vẫn rót  ngừng, rượu đầy mà  tràn, lắc lư sắp đổ, nhưng cuối cùng vẫn  hề rơi giọt nào.
 
Lục Hoa Đình   mặt rượu phẳng lặng như gương.
 
Bấm huyệt giữ thai, chuyện thần kỳ đó từ xưa đến nay  từng  đến. Nếu là đánh cược với trời, thì đúng là sở thích của , nhưng  chẳng giống việc Quần Thanh sẽ . Trừ phi... nàng thật sự   những chuyện xảy  bốn năm …
 
Ngự y vốn đang  bên giường, thấy Quần Thanh bước , lập tức cảnh giác  bật dậy.
 
Trên giường, sắc mặt Hàn Uyển Nghi trắng bệch, môi khô nứt nẻ,  vẻ  ngủ   nhờ thuốc, nhưng mày vẫn cau  vì đau.
 
Trên váy rủ xuống, từng vệt m.á.u khô  lành hẳn, khiến  khác cảm thấy như  điềm gở, một cung nữ khác đang quỳ cạnh giường,  ngừng dùng khăn nóng lau m.á.u chảy dọc xuống cổ chân.
 
Quần Thanh quan sát một lúc, cầm lấy váy của Uyển Nghi,  kỹ vết m.á.u  cúi xuống ngửi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/chuong-58.html.]
 
Ngự y và cung nữ đưa mắt  , biểu cảm đầy nghi hoặc.
 
Quần Thanh  dùng móng tay cạo nhẹ vết m.á.u  đông   vải.
 
“Ngươi đang  gì ?” Ngự y giật . “Nếu  khám bệnh,   bắt mạch, hỏi han?”
Tửu Lâu Của Dạ
 
“Thiên hạ  nhiều phương pháp chẩn bệnh. Đây là cách của nô tỳ, xin đừng nhiều lời.” Quần Thanh liếc  nàng  một cái,  mới quỳ xuống bên giường, nắm lấy tay lạnh như băng của Uyển Nghi: “Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, xét theo tình trạng xuất huyết của tiểu chủ,  phần khác với những ca sẩy thai mà nô tỳ từng thấy.”
 
“Ý ngươi là ?” Giọng hoàng hậu từ  bình phong vang lên đầy ngạc nhiên.
 
“Là tình trạng  nghiêm trọng, còn  hy vọng giữ .” Thanh bấm mạnh  huyệt hổ khẩu của Uyển Nghi, mày nàng khẽ nhíu .
 
“Không thể dùng lực như !” Ngự y khẽ nhắc nhở. Rõ ràng thấy Quần Thanh  hề bắt mạch, chỉ tùy tiện bấm mấy chỗ  tay tiểu chủ,  còn dùng sức mạnh.
 
Đang định ngăn cản thì bất ngờ, Hàn Uyển Nghi chậm rãi mở mắt, đôi mắt đen láy  hàng mi  về phía Quần Thanh.
 
Quần Thanh cũng   nàng, cúi  hành lễ,    rời khỏi bình phong.
 
“Nhanh  ?” Hoàng hậu kinh ngạc.
 
“Hồi bẩm nương nương, cũng chỉ là phương thuốc dân gian, thử xem thôi ạ.” Quần Thanh đáp.
 
Hoàng hậu còn  kịp thất vọng thì   thấy giọng của ngự y đuổi theo  Quần Thanh: “Nương nương,  cầm  m.á.u , tiếp theo chỉ cần tĩnh dưỡng cẩn thận.”
 
Hoàng hậu mừng rỡ: “Trời thương chúng ,   là  ! Nằm nghỉ một chút, cho  khiêng kiệu mềm đến,  sáu  khiêng, đưa Hàn tiểu chủ trở về cung nghỉ ngơi,  thật cẩn thận.”
 
Trong điện vang lên tiếng chúc mừng rôm rả, chỉ riêng nét mặt Quần Thanh vẫn bình thản như cũ.
 
Rượu trong chén Lục Hoa Đình cũng  đổ  giọt nào.
 
Hắn ngẩng đầu  khuôn mặt Quần Thanh, nàng rũ mi, bóng lông mi phủ xuống gò má, như mang vẻ mỏi mệt, khiến khuôn mặt càng thêm trắng nhợt, trắng đến gần như trong suốt.
 
Hắn chọn một quả mơ trong mâm trái cây, lau sạch sẽ, vẽ một đường cung  ném  lòng nàng: “Thanh cô nương từ lúc bắt đầu tiệc đến giờ  ăn uống gì,  sắp xỉu đến nơi .”
 
Quần Thanh đưa tay bắt lấy quả mơ, nhưng  ngẩng đầu lên.
 
Quả mơ mát lạnh, nặng trĩu,  chút ẩm ướt trong lòng bàn tay.
 
Chẳng mấy chốc, các phi tần khác cũng bắt chước, bắt đầu ném trái cây như đào, mơ, quả nhỏ  váy nàng: “Ăn tì bà  , dạo  tì bà ngon lắm.”
 
“Tì bà còn  bóc vỏ, ăn lê lót  .”
 
“Thanh cô nương, ăn quả đào  của bản cung ,   thử , đảm bảo ngọt. Ăn xong  mặt  để   ngươi một cái, cho  thấy ngươi trông thế nào.”
 
Hàn Uyển Nghi thoát nạn,  khí yến tiệc dần thả lỏng, một lúc   giống như giai thoại ném quả đầy xe, thi  ném trái cây về phía Quần Thanh. Lúc đầu nàng còn đón lấy, về  thì dứt khoát  thèm quan tâm nữa.