Nghe nàng  xong, sắc mặt  lúc xanh lúc trắng, mãi mới gằn giọng:
“Ta   hạng  lỗ mãng  tính toán! Ngươi  thể bàn bạc với  chứ   tự ý quyết định! Ở vị trí nào thì nghĩ chuyện ở vị trí đó,  nên động thủ  , đó là việc chúng  định đoạt,  đến lượt ngươi!”
 
Hắn xác nhận rằng Quần Thanh chỉ vì quá nhiều chủ kiến mới khó điều khiển. Mà nàng vốn  như thế, chẳng  một ngày hai ngày. Đành  nén giận, hạ giọng:
“Thôi , ý ngươi  hiểu,  sẽ bẩm  với chủ thượng. Hôm nay gọi ngươi tới là   cho ngươi : việc lớn sắp tới,   an bày xong ở Lễ Bộ, cần ngươi phối hợp  thành.”
 
Hàng mi dài của Quần Thanh khẽ run. Những việc gần đây do Lễ Bộ phụ trách, chỉ  chuyện nghênh đón xá lợi Phật cốt.
 
Đại lễ hệ trọng đến ,  còn liên quan đến việc nàng  xuất cung, Nam Sở chẳng lẽ  phá hoại ?
 
“Ngài    gì?” Nàng che giấu nhịp tim dồn dập, hỏi thật bình thản.
 
“Lễ Bộ  lập danh sách chi tiết, như phướn kinh, thảm trải, lễ phục các bậc quý nhân… đều do Lục Thượng chuẩn . Nay ngươi là nữ quan thất phẩm, đủ lý do để tiếp cận các vật dụng của Thượng Phục Cục. Nếu  tiếp cận , thì mấy hôm nữa vương phi đang tuyển chọn cung nữ, ắt hẳn với sự khéo léo của ngươi,  thể thuận lợi tiến  Thượng Phục Cục…”
 
Chưa kịp dứt lời, một viên sỏi bay vút đến, nện thẳng  lưng Lâm Du Gia, khiến sắc mặt y đột biến.
 
Trong khoảnh khắc , Quần Thanh nghiêng mặt, xoay nhẹ cán ô, từng giọt nước mưa  mặt ô vẩy , xé gió như lưỡi dao, văng thẳng  kẻ  tới.
 
Tiêu Cảnh Hành  hắt nước đầy mặt, đưa tay áo lau vội. Đợi  mở mắt  thì vị quan lục phẩm   biến mất  thấy tung tích,  mặt chỉ còn một tiểu cô nương che ô, vẻ mặt đầy lo lắng  .
 
Mưa xộc thẳng  mắt, Tiêu Cảnh Hành chớp liên hồi, vành mắt đỏ au, bực tức quát:
“Ngươi! Nói ngươi đó! Mưa gió thế , ngươi còn loanh quanh ở đây  gì?”
 
Quần Thanh sững , thần sắc khó hiểu. Một kẻ ướt như chuột lột, còn giương giọng trách móc nàng, thật buồn . Ít  y phục nàng vẫn  ướt hết.
 
Chẳng lẽ…  chiếm chỗ  trú mưa   tiện mở lời?
 
Nàng  kỹ gương mặt ,  chút quen quen. Phải , đời  nàng từng nhầm  là Lục Hoa Đình 
 
“Tiêu nhị lang?” Quần Thanh lỡ miệng thốt .
 
Tiêu Cảnh Hành nghẹn , hận  thể tìm chỗ chôn .
 
Khi nãy chính Lục Hoa Đình kéo  bày trò oẳn tù tì, ai thua   việc cho kẻ thắng. Cung nữ cùng ngoại thần vốn   tư thông, Lục Hoa Đình bèn sai   quấy phá hai kẻ hẹn hò . Hắn nghĩ cũng là chuyện  bèn  từ chối.
 
Hắn còn tưởng  ném đá chọc ghẹo vô hại, nào ngờ tiểu cô nương   nhận  !
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/chuong-76.html.]
Thế là hình tượng Tiêu thiếu khanh nghiêm túc  đắn trong mắt  đời… tan thành mây khói.
 
Quần Thanh  đưa mắt  quanh.
 
Đời , vị Tiêu nhị lang  cùng Lục Hoa Đình quan hệ  thiết, yến tiệc đều  chung một bàn,  hôm nay  khi nào cũng  cùng? Ý nghĩ  lóe lên, lòng nàng khẽ siết, bàn tay nắm chặt cán ô, tim đập gấp hơn mấy nhịp.
 
Quả nhiên, Tiêu Cảnh Hành  vẻ mất tự nhiên, hết   đến  khác liếc về phía giả sơn. Quần Thanh thuận theo ánh mắt, chỉ thấy núi giả cao ngất, lô nhô hiểm trở. Người  ẩn  cực khéo, ngay cả một sợi tóc cũng  lộ .
 
Nàng   sang Tiêu Cảnh Hành, nước chảy ròng ròng, ướt lướt thướt vô cùng thảm hại. Không sai, Lục Hoa Đình  bao giờ để   thấy bộ dạng nhếch nhác như thế.
 
“Tiện tỳ ở đây tìm đồ…” Quần Thanh định , thì Tiêu Cảnh Hành  vội chen :
“Ngươi nhận nhầm ,    họ Tiêu!”
 
Từ nhỏ đến lớn,   từng giao tiếp riêng với nữ tử xa lạ. Đành  nghiêm mặt, nhắc  lời Lục Hoa Đình dạy:
“Mưa lớn thế  còn tìm cái gì? Không thể đợi nắng ráo    ? Có  bảo ngươi lập tức hồi cung. Mau  mau !”
 
Thấy  hung hăng như thế, Quần Thanh chỉ còn cách rời . Song   vài bước, nàng  vòng , đặt chiếc ô xuống đất. Chiếc ô của Lâm Du Gia quá ô uế, nàng   dùng.
 
Nàng khẽ liếc về phía giả sơn mờ mịt trong mưa,    Tiêu Cảnh Hành đang lấy tay cật lực chùi mặt, ánh mắt thoáng vẻ thương hại:
“Trông chừng đường ngài còn xa hơn. Chi bằng cứ lấy ô mà dùng .”
 
Tửu Lâu Của Dạ
Tiêu Cảnh Hành: “…”
 
---
 
Trở về điện,Quần Thanh  bỏ y sam lót,  lau tóc,   Lãm Nguyệt lải nhải  theo như cái đuôi:
 
“Hôm nay là ngày hưu triều, Lục Trường sử   lên điện, nhưng sáng sớm  đến Đại Lý Tự, ngươi còn nhớ   với ngươi chứ?”
 
“Ừ, nhớ.” Quần Thanh đáp gọn.
 
“Vừa , Trường sử cùng Đại Lý Tự thiếu khanh… a, quên tên , hai  họ cùng  khỏi cửa Thành An, hướng thẳng về phủ Yến Vương.” Lãm Nguyệt hí hửng khoe tin   .
 
Quần Thanh khẽ ừ, tiếp tục lau mái tóc dài.
 
 như nàng đoán. Đi cùng Tiêu Cảnh Hành quả nhiên là Lục Hoa Đình. Vậy thì,  hẳn  thấy Lâm Du Gia. Không uổng công nàng chịu mưa dầm đợi suốt nửa buổi.